Chiến Thần Tu La

Chương 1644



CHƯƠNG 1644

Đây chính là số phận.

“Đại ca, anh bị sao vậy?” Vương Mãnh đến đỡ Phi Kê dậy.

“Mãnh, đây chính là người đã đánh mày đó ào “Đúng đó, đại ca, em chờ anh trút giận cho em.

“Được, đại ca trút giận giúp mày.”

Phi Kê đứng dậy, sau đó trước mặt tất cả mọi người anh ta đưa tay lên đánh Vương Mãnh một bàn tay thật mạnh vào mặt Vương Mãnh.

Trong nháy mắt, gương mặt liền sưng phù.

Vương Mãnh che mặt hỏi: “Đại ca, anh làm cái gì vậy?”

Phi Kê hùng hồn nói: “Làm gì à, thanh lọc môn hộ.

Cái quái gì mà thanh lọc môn hộ chứ?

Không riêng gì Vương Mãnh ngơ ngác, ngay cả Miêu Đồng, Miêu San, cùng với đám đàn em của Phi Kê đều cảm thấy choáng váng.

Phi Kê uống lộn thuốc à?

Thật là bất thường.

Vương Mãnh che mặt hỏi: “Đại ca, anh đang nói cái gì vậy?”

Phi Kê hiên ngang nói: “Mày có biết không hả, người đang ngồi ở đây chính là một anh hùng hào kiệt, là vị đại hiệp mà cả đời này tao sùng bái và tôn kính nhất.”

“Sao người ta lại có thể đánh mày được chứ, rõ ràng là do mày bắt nạt người khác không thành, cho nên bị người ta dạy dõ.”

“Kết quả là mày chẳng biết xấu hổ mà kêu tao đến đây báo thù cho mày, haha, cái loại rác rưởi này nên loại trừ khỏi Dạ Cầm chúng ta.

“Dạ Cầm chúng ta làm việc vì dân, giúp đỡ yêu thương nhau, làm một ban nhóm lương thiện chất phát, làm sao có thể cho phép cái tên khốn một con sâu làm rầu nồi canh như mày gia nhập được chứ?”

“Cho nên tao phải thanh lọc môn hộ.”

Vương Mãnh và đám đang em hoa mắt chóng mặt.

Không phải là Phi Kê uống lộn thuốc thật đó chứ?

Nói cái gì mà giúp đỡ thương yêu nhau, lương thiện chất phát, ha ha, lúc trước khi bọn họ gia nhập vào Dạ Cầm không phải đã nói là sẽ ăn ngon uống say, thần cản giết thần phật cản giết phật, không cần phải kiêng nể ai?

Tôn chỉ hoàn toàn sai lệch rồi.

“Đại ca, đầu óc anh bị chập mạch hả?”

Vương Mãnh hỏi.

“Người bị chập mạch là mày đó.”

Phi Kê cầm lấy cây gậy đánh cho Vương Mãnh một trận, đánh đến nỗi Vương Mãnh đau đớn kêu to.

Đám đàn em còn lại mang theo vẻ mặt ngơ ngác, lại không dám bước lên khuyên ngăn.

Cứ đánh như thế khoảng mười phút, đánh đến nỗi Vương Mãnh nằm liệt dưới đất, máu me khắp người.

“Đủ rồi, không cần phải diễn kịch nữa đâu, tới đây ngôi xuống đi.” Giang Nghĩa thản nhiên nói.

“Vâng, đến ngay đây.”