Chương 1759
Đây đã không phải huấn luyện, là sự giày vò tr@n trụi.
Còn chưa hết.
Tổ thứ hai, hai người một, tiến hành đối chiến.
Cách huấn luyện cực kỳ bình thường, vấn đề là ở dưới tình huống bình thường, mọi người đều sẽ dừng đúng lúc, dù sao là tập luyện, đâu phải thật sự lên trận giết địch.
Nhưng chiến đấu ở đây hoàn toàn khác.
Lôi Hạo yêu cầu bọn họ liêu mạng, buộc.
phải dốc toàn lực xử lý đối phương, tốt nhất là gi3t chết đối phương!
Chiến đấu ở đây rất bạo lực và máu me.
Lôi Hạo còn rất tự hào mà nói: “Nhớ có người từng nói, chó Ngao Tây Tạng sau khi căn chết tất cả đồng đội, chỉ còn lại một con mạnh nhất. Sư đệ để bọn họ dùng cái chết để liều, người sống là người mạnh, chính là tỉnh nhuệ!”
Giang Nghĩa nổi lên lửa giận.
Đây là cái tư tưởng lệch lạc gì thế?
Cách huấn luyện giống như này nếu thêm vài lần, vậy còn có thể sống sót mấy người? Đây không phải là làm bừa hay sao?
Điều tức nhất là tổ thứ ba — nằm bò.
Cách huấn luyện nhìn như đơn giản nhất lại có độ khó đáng sợ nhất.
Tay chân của mỗi một binh sĩ đều đeo túi chì, rất nặng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ bò, xong rồi còn bắt bọn họ bò ở trong bùn lẫy không thể lầy lội hơn.
Bên trên là lưới, trong lưới có đủ loại mảnh dao, cực kỳ sắc nhọn, không cẩn thận thì sẽ cứa rách một vết.
Bọn họ buộc phải dùng hết khả năng cúi rạp cơ thể, ở trong tình huống vác nặng, bò từng chút trong bùn lầy.
Chỉ như vậy cũng thôi đi.
Chỗ đáng sợ ở chỗ – trong bùn lây còn có mấy chục con rắn độc!
Những binh sĩ tiếp nhận huấn luyện đó buộc phải cẩn thận sự công kích của rắn độc bất cứ lúc nào, một người không cẩn thận bị cắn trúng thì mạng sẽ không còn.
Đồng thời, nếu rắn độc phát động công kích với bọn họ, bọn họ phải cùng lúc tránh né, đánh trả, còn buộc phải bảo đảm không thể có biên độ quá lớn, vì một khi có biên độ lớn thì sẽ bị mảnh dao phía trên cứa bị thương, làm không tốt trực tiếp bị đâm chết cũng có khả năng.
Ải này có độ khó lớn nhất.
Các chiến sĩ của Thần La Thiên Chinh bị hành hạ tới mức sống không bằng chết.
Lôi Hạo căn bản không phải đang huấn luyện bọn họ, mà là phát ti3t hận ý đối với Giang Nghĩa lên người họ, Lôi Hạo trước giờ không coi bọn họ là người của mình.
Giang Nghĩa ở một bên lặng lẽ nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt, rỉ ra máu.
Nhìn những chiến sĩ đi theo anh xông pha ở biên giới phía Tây, anh dũng giết địch này, hiện nay ai nấy bị người ta coi thành chuột bạch để chơi đùa, Giang Nghĩa cực kỳ tức giận, tim cũng đang nhỏ máu.
Nhưng Lôi Hạo giống như vẫn chê không đủ.
Chỉ là hành hạ người của Thần La Thiên Chỉnh thì có thể rồi sao? Không, còn kém xa!