Chiến Thần Tu La

Chương 1767



Chương 1767

Phụt!

Hai mảnh dao, một trước một sau, một đầu một đuôi, ghim một con rắn độc vào mặt đất.

Phù! Lại là một con rắn độc lao tới.

Giang Nghĩa không hoảng hốt, né người tránh công kích của rắn độc, sau đó đưa tay túm lấy đuôi rắn, giống như quật roi, đập mạnh con rắn độc xuống đất.

Trong nháy mắt, con rắn không động đậy nữa.

Cứ như vậy, Giang Nghĩa rất bình tĩnh phát động công kích, lợi dụng các loại kỹ năng chiến đấu, gi3t chết từng con rắn độc một.

Dần dần, trong bùn lầy đều là xác của rắn độc.

Nhìn một đống xác rắn độc đầy trên đất, cả người Lôi Hạo đều lạnh toát, cảm thấy giống như nhìn thấy thi thể của anh ta.

Huấn luyện của tổ cuối cùng, độ khó cao như vậy, dù là Lôi Hạo cũng chắc chắn không thể hoàn thành.

Tuy nhiên, Giang Nghĩa lại rất bình tĩnh gi3t chết hết tất cả rắn độc, sau đó bình tĩnh bò ra.

Anh thật sự là quái vật!

Nhìn bóng lưng của Giang Nghĩa, cho tới lúc này, Lôi Hạo mới thật sự hiểu được hàm ý của bốn chữ ‘chiến thần Tu La”.

Phải, Giang Nghĩa không phải là người, anh là Tu La đến từ địa ngục!

Lôi Hạo mang theo sự sợ hãi và bất an, sự khuất khục không thể phát ti3t, ở trước mặt Giang Nghĩa, Lôi Hạo rõ ràng không phải là cái gì cả.

Lôi Hạo nghi ngờ bản thân: Mình thật sự có thể vượt qua tên quái vật này ư?

Khi bạn tràn ngập tự tin, tưởng rằng chắc chắn có thể xử lý một người, kết quả lại phát hiện thực lực của đối phương vượt xa dự tính của bạn thì bạn sẽ có suy nghĩ gì?

Người khác không nói, ít nhất Lôi Hạo cảm thấy cả người lạnh toát, máu toàn thân cũng sắp đông lại.

Thấy Giang Nghĩa đi ra từ trong bùn lầy, cởi áo bẩn trên người ra, Lôi Hạo cảm thấy đó không phải là con người, đó là ác ma, đó là TuLa.

Ở trong đầu của Lôi Hạo chỉ có hai chữ: Đáng sợ.

Từ trước tới nay, Lôi Hạo đều cho rằng thiên phú của mình hiếm có trên đời, cũng chưa từng thấy ai mạnh hơn anh ta.

Hôm nay anh ta mới hiểu cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân.

Chẳng trách sư phụ Ôn Nhược Hà muốn. Í chọn Giang Nghĩa làm mục tiêu của anh ta, thật sự là vì Giang Nghĩa quá mạnh.

Nếu ngay cả Giang Nghĩa cũng có thể đánh bại, vậy thì có lý do tin răng, trên thế giới này không có bất cứ ai có thể ngăn cản đường của anh ta, vấn đề là Giang Nghĩa có thể bị đánh bại sao?

Ít nhất Lôi Hạo của lúc này, không nhìn thấy bất kỳ hy vọng gì.

“Lôi sư đệ?” Giang Nghĩa sau khi cởi bỏ đồ vác nặng, thoải mái đi tới trước mặt Lôi Hạo, nhìn dáng vẻ thản nhiên như không của anh, giống như ba nhóm huấn luyện vừa rồi căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng tới anh.

Lúc này Lôi Hạo mới hoàn hồn từ trong cơn chấn động, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Giang sư huynh quả nhiên là thiên tài, chẳng trách sư phụ luôn nói sư huynh mới là đệ tử mạnh nhất kiếp này của người, bội phục, bội phục.

Không thể không nói, Lôi Hạo của lúc này không còn sự nịnh nọt giả tạo, mà thật sự cảm thấy bội phục.