Chiến Thần Tu La

Chương 1771



Chương 1771

Nhưng Mạc Nguyên vấn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Anh ta tiếp tục nói: “Sư phụ, bây giờ sư phụ có một cơ hội tốt để nổi danh! Sư phụ còn nhớ bác sĩ Socrates không? Bây giờ ông ta vậy mà dám khiêu chiến bác sĩ nước V của cả thủ đô.”

“Sư phụ, nếu sư phụ ra tay đánh bại ông ta, vậy thì sư phụ sẽ nổi tiếng, sau này tôi nói là đồ đệ của sư phụ cũng có thể có mặt mũi hơn.

Ờm…

Bạch Dương một tay ôm trán, trong lòng nói thôi xong rồi, thật sự là sợ cái gì thì tới cái đó.

Bây giờ Giang Nghĩa tâm phiền ý loạn, chính là di chứng sau khi vì Ôn Nhược Hà lợi dụng danh tiếng của Giang Nghĩa mà xảy ra, Mạc Nguyên lại cứ không biết sống chết mà nhắc tới chuyện tương tự.

Không cứu được rồi.

Quả nhiên trong mắt Giang Nghĩa tràn ngập căm hận, tức giận quát: “Muốn có mặt mũi thì tự mình đi kiếm, đi theo đăng sau người khác cáo mượn oai hùm, cậu tính là cái thá gì chứ?”

Một câu nói đã khiến Mạc Nguyên đơ ra.

Tình hình hình như có chút không đúng.

Anh ta không cười nổi nữa, ngại ngùng nói: “Sư phụ, cái đó… ý của tôi là…”

“Im mồm!” Giang Nghĩa chỉ vào anh ta nói: “Nói lần cuối cùng với cậu, tôi trước nay chưa từng nhận bất cứ đồ đệ nào, cũng không công nhận cậu là đồ đệ của tôi. Nếu cậu còn dám dùng danh tiếng của tôi để gây chuyện thị phi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”

Bụp!

Mạc Nguyên ngồi phịch xuống, hai mắt vô hồn.

Anh ta có thế nào cũng không ngờ ý tốt của mình lại đổi lại kết quả như này.

Bạch Dương lắc đầu bất lực, người trẻ tuổi bây giờ quá manh động, nói chuyện làm việc cũng không biết nặng nhẹ, không biết lời gì không nên nói, chuyện gì không nên làm.

Cho tới khi đụng phải họng súng, vậy có thể tốt sao?

Giang Nghĩa cuối cùng nói: “Điều nên nói tôi đã nói rất rõ rồi, ở đầy không chào đón cậu, mời đi.”

Nói xong, Giang Nghĩa phất tay áo, sải bước rời đi.

Bạch Dương thở dài với Mạc Nguyên, nhỏ giọng nói: “Cậu đó, thật là khiến người ta thất vọng, trở về đi, nơi này thật sự không chào đón cậu.”

Anh ta đi theo Giang Nghĩa rời đi.

Trong phòng tiếp đón, Mạc Nguyên rất là ấm ức, mặt mày buồn bã.

Vừa rồi anh ta còn có thể cười được, lúc này lồng ngực chua xót, gần như muốn khóc thành tiếng.

Một người đàn ông muốn khóc,vậy nhất định đã chịu áp lực và ấm ức khó thể chấp nhận.

Mạc Nguyên tuyệt vọng nhìn mặt đất, tự nói với chính mình: “Ba, xin lỗi, con phá hỏng mọi thứ rồi!”

Giang Nghĩa về tới phòng làm việc, vừa cởi áo khoác để sang một bên, thư ký mới Miêu Đồng đi vào.

Cô ta đặt một xấp văn kiện rất dày lên bàn.

“Chủ tịch Giang, những văn kiện này đều cần anh xử lý.”

“Để đó đi, lát nữa tôi sẽ xem.”

“Được.” Miêu Đồng vừa chuẩn bị đi, lại nói: “Đúng tôi, tôi vừa nhìn thấy Mạc Nguyên khóc tu tu rời khỏi công ty, hình như gặp phải chuyện rất đau lòng. Chủ tịch Giang, anh gặp mặt anh ta chưa?”