Chiến Thần Tu La

Chương 1780



Chương 1780

Cậu ta muốn lấy lại biển hiệu của nhà họ Mạc, còn muốn trút giận thay cho giới y học nước V”

Sau khi nhìn thấy người đi ra là Mạc Nguyên, Socrates bật cười.

“Này, cậu là kẻ ngốc à?”

“Mạc Nguyên?”

“Ngay cả ba của cậu ta – Mạc Thanh Tùng cũng thua ở trong tay tôi, một thẳng ranh con như cậu ta dựa vào đâu mà khiêu chiến tôi?”

“Giang Nghĩa, cậu không phải kêu cậu ta đi chết đấy chứ?”

Quần chúng xung quanh cũng lũ lượt lắc đầu.

Nếu Giang Nghĩa tới khiêu chiến, có lẽ có kịch hay để xem, nhưng người khiêu chiến là Mạc Nguyên, vậy thì hoàn toàn không có trò gì cả.

“Haizz, thật là thất vọng.”

“Y thuật của Mạc Nguyên còn không bằng một nửa ba của cậu ta, thua là cái chắc, có gì để khiêu chiến chứ?”

“Đây không phải là làm trì hoãn thời gian hay sao?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Giang Nghĩa rất bình tĩnh.

Anh rất tự tin mà nói: “Mạc Nguyên trước đây có lẽ không được, nhưng Mạc Nguyên của bây giờ là đồ đệ của Giang Nghĩa tôi, có bản lĩnh đánh bại ông đấy — Socrates!”

Socrates cười lạnh: “Cậu nói phét cũng không thèm soạn bản thảo. Cho dù cậu ta là đồ đệ của cậu, mới đi theo cậu học được mấy ngày? Lông tơ cũng chưa học được nhỉ?”

Giang Nghĩa khinh thường nói: “Đối phó với loại khốn nạn như ông, chỉ cần học từ chỗ tôi năm phút là đủ rồi.”

Năm phút?

Socrates cảm thấy nhân cách bị sỉ nhục.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ông ta là thiên tài hiếm có, sau đó nổi tiếng thì có thành tựu ở phương diện y thuật không hề thấp, vậy mà bị sự ngu dốt của Giang Nghĩa khinh rẻ, là điều không thể nhịn được!

Quần chúng xung quanh cũng lũ lượt lắc đầu.

“Giang Nghĩa cũng đủ ngông cuồng nhỉ?”

“Phải đó, tôi vốn có chút thiện cảm với cậu ta, bây giờ thật sự muốn đạp cho cậu ta hai phát.”

“Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự kiêu thì không tốt.”

“Socrates tốt xấu gì cũng là học y thuật từ bé, sau khi nổi tiếng thì có thành tựu y học không thấp; Mạc Nguyên đó đi theo Giang Nghĩa học năm phút thì vọng tưởng đánh bại Socrates, muốn ăn cứt sao?”

“Nếu Mạc Nguyên có thể thắng, vậy những bác sĩ già như chúng ta còn nghiên cứu cái shit gì? Tất cả đi theo Giang Nghĩa học vài chục phút, không phải bằng học cả đời hay sao?”

Mọi người bàn luận rân rần, không có bất cứ ai đánh giá cao Mạc Nguyên.

Bọn họ càng tỏ thái độ bất mấn với Giang Nghĩa, cho rằng Giang Nghĩa quá tự kiêu, kết cục khinh địch như này chỉ có một — thua thảm bại.

Socrates lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa: “Oắt con, cậu hình như quá ngông cuồng quá?”