Chiến Thần Tu La

Chương 1787



Chương 1787

“Bác sĩ Giang, tôi xấu hổ vì lời nói và việc làm của mình, xin hãy nhận của tôi một lạy!”

“Từ nay về sau, dù bác sĩ Giang có bảo tôi chết, tôi cũng sẽ không một lời oán hận.”

“Giới y học nước ta có được một người như Bác sĩ Giang thực sự là một vinh dự và may mắn.

“Mạc thiếu gia thật sự rất may mắn. Được bác sĩ Giang nhận làm đồ đệ, sau này nhất định sẽ có thành tựu to lớn, trở thành bác sĩ nổi tiếng hàng đầu.”

Các bác sĩ ban nãy vừa nói chuyện gay gắt với Giang Nghĩa vào lúc này đều bày tỏ sự tôn trọng vô cùng đối với Giang Nghĩa.

Giữa những người cùng ngành với nhau, cách tốt nhất để thuyết phục đối phương là dùng kiến thức chuyên môn của mình để khiến đối phương phải khuất phục.

Giang Nghĩa đã sử dụng kiến thức y học của mình để đánh bại tất cả các danh y tại đây đến nôi “đứng không vững!”

Cho dù đó là y thuật hay y đức, Giang Nghĩa cũng đều là một hình mẫu để noi theo.

Lúc này, Mạc Nguyên đi tới, hỏi: “Sư phụ, con còn có chút không hiểu, tại sao những ký sinh trùng đó lại bị tiếng chuông và trống đồng đuổi ra ngoài?”

Giang Nghĩa nói đơn giản: “Ký sinh trùng khác nhau thì có những điểm yếu khác nhau, thứ những ký sinh trùng này sợ là âm thanh chói tai. Nếu anh liên tục tạo ra loại âm thanh này xung quanh cơ thể bệnh nhân, ký sinh trùng sẽ trở nên bồn chồn, muốn lập tức trốn thoát.”

“Sau đó, anh lại đâm một lỗ ở dưới chân bệnh nhân, tạo cơ hội cho ký sinh trùng trốn thoát, tất nhiên chúng sẽ không hề do dự bỏ chạy khỏi đó.”

Mạc Nguyên lúc này mới ngộ ra.

“Thì ra là vây.”

“Nên ngay từ đầu sư phụ đã bảo con đặt một cái chậu lửa dưới chân bệnh nhân.

Trông có vẻ như là nghỉ lễ thần bí gì đó, nhưng thực tế, từ đầu thầy đã dự liệu được ký sinh trùng sẽ thoát ra khỏi lòng bàn chân, vì vậy phải sử dụng chậu lửa để đốt chết hết bọn nó!”

“Sư phụ, thầy tính toán quá chính xác và chu đáo.”

Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa Mạc Nguyên và Giang Nghĩa, các bác sĩ khác càng cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của Giang Nghĩa.

Ngay từ đầu, Giang Nghĩa đã dự đoán được kết thúc như vậy.

Nói gì mà xui xẻo, đánh trống khua chiêng, rồi còn cho đặt một chậu lửa, trông có vẻ như đang thực hiện một nghị lễ linh tinh, nhưng thực tế, tất cả những việc đó đều chuẩn bị để đối phó với ký sinh trùng.

Những người khác chỉ có thể nghĩ tới một bước, hai bước, ba bước, nhưng Giang Nghĩa lại có thể nhìn thấy kết quả từ điểm xuất phát trong nháy mắt.

Thực lực này thật đáng khâm phục.

Các bác sĩ nổi tiếng lại chắp tay, phục sát đất.

Nhất thời, thái độ của mọi người đối với Giang Nghĩa đã thay đổi 180 độ, điều này hoàn toàn làm sụp đổ sự tưởng tượng của Socrates.

Ông ta vốn tưởng rằng thông qua cuộc thi này, có thể khiến Giang Nghĩa nhục nhã, khiến cho Giang Nghĩa hoàn toàn không thể ngẩng đầu ở thủ đô, nhưng kết quả thì sao?

Kết quả là … Socrates thất bại thảm hại.

“Làm sao có chuyện này được?” Socrates tuyệt vọng nhìn đám đông, hoàn toàn không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.