Chiến Thần Tu La

Chương 1812



Chương 1812

Lão gia Rết thở dài một hơi “Người khác có thể không làm được, nhưng cậu ta là Giang Nghĩa, cậu ta là chiến thần tu la, vì vậy có khả năng làm được tất cả những chuyện này. Laura, bây giờ con đã biết chúng ta đang đối phó với đối thủ ở cấp độ nào rồi chứ?”

Laura cảm thấy lạnh sống lưng.

Đối thủ như vậy, thực sự có cách đánh bại sao? Cảm giác anh giống như một sự tồn tại bất khả chiến bại.

“Trong căn phòng yên lặng một hồi lâu.

Cuối cùng, Lão gia Rết chậm rãi nói: “Laura, tuyệt đối không được vì kẻ địch mạnh mà tự hoài nghi bản thân thậm chí là tự từ bỏ. Dẫu cho người có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này; dâu cho người có ngang tàng, khác gì trăng sáng giãi tràn sông sâu.”

“Kề tai qua đây, ta có một kế khác, gặp mặt chiến thần tu la một chút.”

Laura ngược lại có hơi bất ngờ, vốn tưởng răng thất bại lần này sẽ khiến lão gia Rết tạm thời từ bỏ việc đấu với Giang Nghĩa, ai ngờ rằng lão gia Rết lại có chủ ý mới nhanh như vậy.

Cô ta có chút nghỉ ngờ nói: “Ba nuôi, bây giờ sĩ khí của nhóm Giang Nghĩa đang rất cao, hay là chúng ta tạm tránh đi một khoảng thời gian, đừng đấu với anh ta vào lúc này?”

Lão gia Rết lạnh lùng đáp lại: “Sao hả, con không tin tưởng ba sao?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là cảm thấy bây giờ không phải thời cơ tốt.”

“Laura, con sai rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt”

“Hảo?”

Lão gia Rết nói tiếp: “Vì để xây dựng lại nhà họ Mạc, Giang Nghĩa đã quyên góp mấy chục tỷ, chuyện này đã tạo ra sức ảnh hưởng và ý nghĩa vô cùng to lớn trong giới yhọc.

Laura gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ Giang Nghĩa là “thần” của giới y học ở thủ đô, thế lực cường thịnh.”

Lão gia Rết nói tiếp: “Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, dòng nước có thể đẩy thuyền đi thì cũng có thể làm lật thuyền.”

“Ba nuôi, ý của ba là muốn giở trò trong việc quyên góp?”

“Nói đúng một nửa.”

“Mong ba nuôi chỉ bảo thêm.”

“Nếu như chúng ta trực tiếp đụng đến số tiền, cho dù là đi trộm, đi lừa gạt hay đi cướp thì cũng vô cùng ngu ngốc. Phía cảnh sát rất dễ điều tra ra được, cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến Giang Nghĩa, ngược lại còn khiến họ càng đoàn kết hơn. Điều chúng ta cần làm, chính là giở trò với những người quyên góp, chia rẽ mối quan hệ giữa Giang Nghĩa với giới y học thủ đô”

Laura vội hỏi: “Cụ thể nên làm thế nào?”

“Ghé tai sát vào.

Sau đó, lão gia Rết đã nói toàn bộ kế hoạch chỉ tiết cho Laura.

Sau khi nghe xong, Laura chau mày lại: “Ba nuôi, cách này của ba có vẻ không chắc ăn lắm, vu oan giá họa cho người khác rất dễ bị vạch trần.”

Lão gia Rết bật cười: “Thật sao? Laura, con còn trẻ quá, con có từng nghe qua câu “trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vấn còn trơ trơ’ không? Rạch một đường trên tay con, cho dù có dùng thuốc tốt nhất, vết thương lành lại trong khoảng thời gian ngắn nhất, thì cũng sẽ để lại sẹo.

Ba không phải muốn dồn Giang Nghĩa vào đường cùng trong một lần, mà muốn tạo ra một vết sẹo trên người cậu ta. Sau đó, chỉ cần đám người trong giới y học nhìn thấy vết sẹo đó sẽ phải kiêng dè, không còn hoàn toàn tin tưởng vào cậu ta nữa.”