Chiến Thần Tu La

Chương 1827





Bên dưới im thin thít.

Vừa rồi tất cả mọi người còn vô cùng tức giận, la hét ầm ĩ, kết quả bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đã bị khiêu khích trắng trợn thế này, quan trọng là bọn họ dường như thật sự không làm được gì Socrates.

Đúng là tức chết.

Còn là kiểu tức anh ách trong lồng ngực.

Tức giận mà gây nội thương đó!

Bạch Dương nhìn Giang Nghĩa, rồi nhìn đám người phía dưới, cười khổ lắc đầu.

Việc Socrates bỏ trốn là do Giang Nghĩa sắp xếp, đó là một kiểu đền bù cho Socrates, cảm ơn ông ta vì đã thay mặt nhà họ Mạc gánh vác mọi trách nhiệm.

Chỉ là đáng thương cho những người dưới đó không có chỗ xả cơn thịnh nộ mà thôi.

Advertisement

Đặc biệt là Laura.

Vừa rồi cô ta luôn mồm luôn miệng bảo muốn giết Socrates, nhưng bây giờ thì hay rồi, ông ta đã sang nước ngoài rồi, muốn bắt cũng không bắt được, đợi khi Socrates trở về gia tộc của mình, đó mới thực sự là thả hổ về rừng, chẳng có cách nào cả.

Cô ta nhìn Giang Nghĩa, trong lòng giống như một tấm gương sáng, biết Giang Nghĩa nhất định là người sắp xếp tất cả những chuyện này.

Một là đạt được mối quan hệ hợp tác với Socrates, hai là Giang Nghĩa chắc chắn cũng lo sợ rằng lỡ như Socrates bị bắt thì sự thật sẽ bị phơi bày.

Về tình về lý, bất kể công hay tư, Giang Nghĩa đều sẽ sắp xếp để Socrates chạy trốn.

Tốc độ này thực sự quá nhanh.

Thời gian họp báo được chọn cũng rất đúng lúc, đợi khi họ muốn bắt Socrates, mới nhận ra rằng ông ta đã bỏ chạy.

Advertisement



Laura lại thua lần nữa.

“Đáng ghét!”

“Giang Nghĩa, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu.”

Laura tức giận xoay người rời đi, cô ta không thể ở lại hiện trường một phút giây nào nữa, nếu như tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ sợ cô ta thật sự sẽ tức giận đến hộc máu.

Bây giờ cô ta có thể hiểu tại sao Weiss tức giận đến mức hộc máu mà chết.

Nếu ý chí của Laura yếu hơn, hôm nay cô ta có thể đã có kết cục giống như Weiss.

Không thắng được Giang Nghĩa cũng không sao.

Điều khó chịu nhất là bị anh đùa giỡn xoay mòng mòng, mọi kế hoạch của bản thân đều thành công cốc, sau khi kết thúc còn bị chế nhạo trào phúng.

Nếu là Weiss, ông ta chắc chắn sẽ lại tức hộc máu lần nữa.

Với bài học rút ra lần này, Laura thậm chí còn có chút sợ hãi Giang Nghĩa, trước đây cô ta coi thường đàn ông, cho rằng đàn ông ngu ngốc và dễ đối phó.

Nhưng kể từ khi giao thủ với Giang Nghĩa, cô ta thua kém Giang Nghĩa về mọi mặt.

Càng muốn chứng tỏ bản thân, sẽ càng bị Giang Nghĩa khuất phục, chẳng thể làm gì được.

Điều này cũng gián tiếp thay đổi quan điểm của Laura về đàn ông.

“Giang Nghĩa, anh đợi đấy, chúng ta còn chưa xong đâu!”

Khoa học kỹ thuật Trọng Môn.

Văn phòng Chủ tịch.

Laura đẩy cửa bước vào, trên mặt tràn đầy tức giận cùng thất vọng, sau khi bước vào, cô ta mới phát hiện biểu cảm của Lão gia Rết cũng không khá hơn cô ta là bao, cũng vô cùng thất vọng.

Suy tính lâu như thế, cuối cùng tính tới tính lui lại tỉnh sót Socrates.

Sau khi xong việc, Socrates lại còn bỏ chạy.

Họ lại thua Giang Nghĩa một lần nữa, thua không còn manh giáp.

Laura đứng bên bàn của Lão gia Rết, không nói được lời nào.

Cả hai trầm ngâm hồi lâu.

Lúc này Lão gia Rết mới chậm rãi nói: “Chiến thần Tu La, quả nhiên không phải người người bình thường có thể đối phó được. Chúng ta thật sự không thể so với Giang Nghĩa. Thực lực của người đàn ông này vượt xa chúng ta tưởng tượng.

Trước đây có lẽ còn có chút không phục.

Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Lão gia Rết không thể không phục.

Còn chuyện trả thù cho Weiss, e là rất khó thực hiện, ông ta không cam tâm chứ, nhưng cũng làm thế nào được?

Laura nắm chặt tay.

Cô ta rất muốn giúp Lão gia Rết, nhưng cô ta tài sơ học thiển, cũng không giúp được gì, vừa sốt ruột, vừa buồn.

Lúc này, hai mắt Laura đột nhiên sáng lên.

Cô ta nói: “Cha nuôi, chúng ta đi tìm anh cả đi. Nếu có người có thể đối phó với Giang Nghĩa, vậy chỉ có anh cả thôi”

Lão gia Rết khẽ nhíu mày.

“Không được.”

“Laura, con biết mà, sức khỏe anh cả con rất kém.

“Ta không muốn anh cả con nhúng tay vào, chỉ cần nó yên tĩnh nghỉ ngơi, sau này chúng ta có thể tụ họp nhiều một chút là được rồi.



Laura nói: “Con cũng biết người làm vậy là vì tốt cho anh cả, nhưng anh cả nhất định cũng muốn góp sức báo thù cho Weiss. Hơn nữa với tình hình hiện tại, cha nuôi, người hẳn là



rất rõ chỉ dựa vào thực lực của hai chúng ta không đủ để đối đầu với Giang Nghĩa, chỉ có đầu óc kinh người của anh cả mới có thể giúp chúng ta xoay chuyển cục diện trận chiến!”



Lão gia Rết im lặng.



Ông ta rất muốn giết Giang Nghĩa để trả thù cho Weiss, nhưng thực lực cá nhân của ông ta không đủ.



Phải cho thằng cả ra tay sao?



Năng lực của thắng cả thì không cần nói, nhưng sức khoẻ của nó vẫn luôn không tốt, nếu lỡ nó có mệnh hệ gì, ông ta nhất định sẽ chịu không nổi.



“Không không được.



Lão gia Rết xua tay: “Thắng cả tuyệt đối không được phép nhúng tay. Laura, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa.



“Cha nuôi!”



“Đừng nói nữa, con cũng mệt rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.



Laura giậm chân giận dữ, quay lưng bỏ đi.



Trong phòng chỉ còn lại Lão gia Rết.



Thở dài một tiếng, ông ta cầm lấy tấm ảnh của Weiss, vuốt ve nói: “Thằng ba, con ơi, cha rất muốn báo thù cho con, nhưng e là cha không phải là đối thủ của cái tên tiểu nhân



xảo trá kia, con bảo cha nên làm như thế nào đây? Chao ôi..."