Chiến Thần Tu La

Chương 1860





Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.

Giang Nghĩa đưa mọi người trở lại phòng làm việc trong vui vẻ.

Một trận chiến thật hoàn mỹ, thẳng Kerry vô cùng thuận lợi, nhưng thật lòng phải nói cảm ơn Chung Uyển Tuyên, nếu như không phải cô ta thông báo tất cả mọi chuyện cho Giang Nghĩa biết thì e là hiện tại người gặp xui xẻo chính là Giang Nghĩa.

Kế hoạch của Kerry không phải là khôn khéo lắm, nhưng lại rất thâm độc.

Sau này có đấu đá với anh ta thì cũng phải chú ý nhiều hơn.

Advertisement

“Bạch Dương, sau này cậu chú ý đến hành động của Kerry giúp tôi, người đàn ông này thật sự rất tàn ác, không thể không phòng bị.

“Em biết rồi thống soái”

Lúc mọi người đang nói chuyện, Miêu Đồng bỗng nhiên lên tiếng: “Chủ tịch, ở đây có một lá thư của sư phụ gửi anh.”

Sư phụ?

Advertisement



Giang Nghĩa đưa tay nhận lấy rồi mở lá thư ra.

Thư là do Ôn Nhược Hà gửi tới, sau khi xem xong, sắc mặt của Giang Nghĩa liền trở nên không tốt cho lắm.

Bạch Dương thắc mắc hỏi: “Trong thư nói gì vậy?”

Giang Nghĩa không nói chuyện, anh trực tiếp đưa lá thư cho Bạch Dương. Anh ta nhận lấy rồi xem một hồi, trên lá thư chỉ có một câu đơn giản: sư phụ vừa mới có được một bình trà ngon, đồ đệ mau đến đây uống trà cùng sư phụ.

Chỉ từ dòng chữ trên lá thư căn bản không thể nhìn ra có vấn đề gì.

Không phải chỉ là Ôn Nhược Hà vừa mới có một bình trà ngon, mời Giang Nghĩa đến đó uống cùng mình thôi à? Sư phụ mời đồ đệ uống trà, có vấn đề gì ư?

Bạch Dương hỏi: “Có phải là thầy ấy muốn giảng hòa với thống soái không?"

Giang Nghĩa cười nói: “Đi theo ông ấy nhiều năm như vậy mà cậu còn không hiểu rõ tính tình của ông ấy à?”

Ôn Nhược Hà là người có tiếng khẩu phật tâm xà.

Lúc ông ta càng khách khí với bạn thì càng nói rõ là có vấn đề. Năm đó, Ôn Nhược Hà đã dùng chiêu này để lừa gạt sư đệ của ông ta, một tay nâng đỡ Giang Nghĩa thượng vị.

Ngày hôm nay, e là sẽ lặp lại chiêu cũ.

Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu như chỉ là mời tôi uống trà thì gọi điện thoại là được rồi, cần gì phải đưa thư tới?”

Bạch Dương cũng rất nghi ngờ: “Đúng vậy đó, điểm này em nghĩ mãi mà cũng không hiểu.”

Giang Nghĩa nói: “Thật ra thì đây không phải là lá thư bình thường, là thư mời. Nếu như gọi điện thoại thì tôi có thể tìm lý do từ chối không đi, nhưng sư phụ đã gửi thư mời đến cửa, tôi còn có thể không đi được à?"

Ôn Nhược Hà rất hiểu lòng người.

Giang Nghĩa không đi thì không được.

Bạch Dương nói: “Thống soái, vậy lần này sợ là hồng môn yến rồi.”

Cố ý gửi thư tới khiến bạn không thể không đi, cộng thêm bản chất khẩu phật tâm xà của Ôn Nhược Hà, xác suất là hồng môn yến tương đối lớn.

Giang Nghĩa thở dài.



“Có phải là hồng môn yến hay không thì tôi cũng phải đi.



“Nhưng mà từ trước đến nay sư phụ luôn chú trọng thanh danh, tôi không tin ông ta sẽ ra tay với tôi ở địa bàn của mình, vậy thì ông ta sẽ ôm phải tiếng xấu mưu sát đồ đệ"



“Đi thôi, đến Hộ Vệ Doanh ngoại thành một chuyến, xem xem rốt cuộc là ông ấy muốn làm cái gì.”



Giang Nghĩa đứng dậy đi ra ngoài, mỗi một bước đi đều vô cùng kiên định.



Từ sau trận chiến với Ma Kết, trong lòng anh không còn nỗi lo nào nữa, nếu như Ôn Nhược Hà thành tâm giảng hòa thì cũng được, nếu như quả thật là muốn tổ chức hồng môn yến để đó phối với Giang Nghĩa, vậy thì Giang Nghĩa cũng sẽ không đưa tay chịu trói.



Xe xuất phát, xe dừng lại.



Đã đến Hộ Vệ Doanh ngoại thành.



Giang Nghĩa dẫn theo Bạch Dương, hai người đến trước căn phòng trúc của huấn luyện viên Ôn Nhược Hà dưới sự chỉ dẫn của nhân viên tiếp đón.



Nhân viên đi vào trong phòng thông báo: “Thầy Ôn, Giang Nghĩa đến rồi.”



“Mời cậu ta vào.



“Vâng.”



Người tiếp đón đi đến ra dấu mời với Giang Nghĩa.



Giang Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà tranh có vẻ yên bình thanh tĩnh, anh hít vào một hơi, phất tay áo, cất bước đi vào trong.



Là phúc hay họa, thử thì biết thôi.