Chiến Thần Tu La

Chương 1893



Tần Diễm Thạch đầu tiên đứng dậy nhìn một vòng xung quanh, khi nhìn thấy Giang Nghĩa, ánh mắt vô tình hay hữu ý mà tránh né, từ sau khi biết thân phận thật của Giang Nghĩa, ông ta cũng không dám có bất cứ suy nghĩ gì với khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.

Ho một tiếng, Tần Diễm Thạch nói với tất cả mọi người: “Đầu tiên phải cảm ơn chủ tịch Giang Nghĩa của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc coi trọng dự án của Xã Khoa Viện của chúng tôi như vậy, ngoài ra, cũng phải cảm ơn các vị đồng chí của khoa học kỹ thuật Trọng Môn, tuy không lấy được dự án, nhưng vẫn tốn công tốn sức, cung cấp sự giúp đỡ mà không hề tính toán. Cảm ơn.

Tất cả mọi người ở đây đều vỗ tay bày tỏ cảm ơn.

Lúc này, Bạch Dương bất thình lình mỉa mai: “Dự án cũng không có liên quan tới bọn họ, tại sao lại gọi đám người này tới?”

Kerry cười lạnh một tiếng, nói: “Giống như những gì chủ tịch Giang nói trước đó, dự án là dự án tạo phúc cho dân, khoa học kỹ thuật Trọng Môn chúng tôi không tính thù lao, muốn làm chút chuyện tốt cho người dân, như vậy cũng không được sao?”

Bạch Dương lườm anh ta.

Nói hay lắm.

Advertisement

Trên thực tế ai mà không biết Kerry là sợ Giang Nghĩa ngồi lên vị trí 'minh chử này, vậy nên mới cung cấp giúp đỡ miễn phí, là muốn loại bỏ báo cáo dự án của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.

Tần Diễm Thạch giảng hòa, nói: "Hai vị đều là có ý tốt, tôi thấy không cần thiết phải tranh cãi. Cuối cùng báo cáo dự án của nhà nào được sử dụng, dựa hết vào thực lực.

Kerry gật đầu: “Cái này là đúng rồi.”

Anh ta nhìn sang Bạch Dương, mỉa mai nói: “Chủ tướng của công ty nào đó cũng bị đào đi rồi, dự án lâm thời tìm người tạo ra, ngộ nhỡ không phù hợp yêu cầu, đó là một sự tổn hại rất lớn đối với người dân. Khoa học kỹ thuật Trọng Môn chúng tôi tuyệt đối không thể ngồi không không quan tâm!”

Bạch Dương nói: “Ha ha, anh cho rằng người anh đào đi là cốt cán chính của công ty chúng tôi à? Tôi nhổ vào, chẳng qua chỉ là tôm tép không lăn lộn được

Advertisement



nữa của chúng tôi thôi, rác rưởi chúng tôi không cần anh nhặt làm bảo bối, thật là rất nực cười.

Hai bên giương cung bạt kiếm, không ai nhượng bộ.

Lúc này, lão gia Rết mở miệng: “Chuyện đấu khẩu đều là bọn con nít mới làm, tôi thấy không cần cãi nhau nữa. Ai có thực lực mạnh hơn, để các vị ở đây xem báo cáo dự án của hai bên không phải là được rồi sao?"

“Được!” Giang Nghĩa đồng ý cách nói của ông ta.

Tần Diễm Thạch nói: “Vậy thì mời hai bên nộp báo cáo dự án, để các đồng chí của Xã Khoa Viện chúng tôi xem?"

Sau đó, Bạch Dương và Cự Giải lần lượt nộp báo cáo dự án cho bọn họ.

Hai người khi nộp nhìn nhau, trong ánh mắt cùng lúc lộ ra vẻ khinh thường.

Tần Diễm Thạch mở lần lượt hai bản báo cáo dự án ra, sau đó để người tham gia của cả Xã Khoa Viện cùng nhau xem, phân tích, so sánh bản báo cáo dự án nào mới là tốt hơn.

Trước lúc đó, chỉ có kiên nhẫn chờ đợi.

Kerry ngồi trên ghế, có dáng vẻ thắng chắc.

Theo anh ta thấy, Tần Diễm Thạch đã bị anh ta mua chuộc, chất lượng báo cáo dự án của Cự Giải cũng chắc chắn có chất lượng cao hơn bản Giang Nghĩa nộp.

Bất luận là minh thương hay ám tiễn, anh ta đều thắng chắc.

Vậy nên căn bản không có khả năng thất bại.

Kerry nhìn về phía Giang Nghĩa, cười lạnh hỏi: “Giang Nghĩa, nghe nói cậu vốn phát triển ở khu Giang Nam, sao đang yên đang lành chạy tới thủ đô? Nơi này không phải là nơi loại người cấp bậc như cậu có thể tới”

Giang Nghĩa trả lời: “Nơi mà ngay cả cá chạch cũng có thể tới, chân long lại không tới được sao?"

Một câu nói so sánh Kerry thành cá chạch.

Kerry nghiến răng, nói đầy khinh thường: "Còn chân long cơ à? Cậu thật sự biết dát vàng lên mặt mình. Cậu không nghĩ xem tại sao Cự Giải lại từ bỏ cậu, đầu quân dưới trướng của tôi sao? Chính vì con người cậu cố chấp, ánh mắt hạn hẹp. Đi theo cậu, chỉ sẽ trở thành con rối bị điều khiển, không có tí tự do của con người.”

Giang Nghĩa cầm ly trà lên nhấp một ngụm, không trả lời.

Kerry cho rằng anh không còn lời để nói thì càng được nước, tiếp tục nói: “Giang Nghĩa, cậu có từng nghĩ không, lát nữa nếu báo cáo dự án của cậu bị báo cáo của chúng tôi vượt mặt, cậu phải làm sao?”

“Cậu có thể chơ mặt đi làm minh chủ sao?”

“Đừng tưởng tôi không biết cậu muốn làm gì, cậu không phải là muốn có được thế lực chính phủ sau lưng Liên minh khoa học kỹ thuật hay sao? Nói cho cậu biết, không có cửa đâu!”

Bạch Dương ở một bên nghe mà nổi giận, hận không thể tát cho anh ta hai cái.

Còn Giang Nghĩa, anh không nói một lời ngồi tại chỗ, uống trà, hai mắt bình tĩnh như nước, căn bản không nhìn ra bất cứ cảm xúc dao động gì.



Nửa tiếng trôi qua.



Cuối cùng cũng có kết quả.



Tần Diễm Thạch cầm hai bản báo cáo dự án, nói: “Dựa theo phán đoán và so sánh của mọi người trong Xã Khoa Viện, bây giờ đã có kết quả.”



Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên mặt Tần Diễm Thạch.



Kerry dựa vào lưng ghế, dáng vẻ vô cùng tự tin, bất luận nhìn từ phương diện nào, anh ta cũng không có lý do thua.



Cuộc chiến này, thắng chắc.



Anh ta nhỏ giọng nói với Laura ở bên cạnh: “Hôm nay anh cả giúp em đòi lại công bằng, khiến cho Giang Nghĩa thua thê thảm”



Đợi một lát sau.



Ánh mắt của Tần Diễm Thạch nhìn sang Kerry, nói: “Cậu Kerry...”



Kerry lập tức đứng dậy, chỉnh lại áo, có dáng vẻ chuẩn bị nhận thưởng; hơn nữa rất khinh thường mà liếc xéo Giang Nghĩa, trong đầu đã đang suy nghĩ lát nữa sẽ sỉ nhục Giang Nghĩa như nào mới tốt.



Tần Diễm Thạch tiếp tục nói: “Xin lỗi, tuy dự án của các cậu rất xuất sắc, tuy các cậu luôn giúp đỡ Xã Khoa Viện theo nghĩa vụ, nhưng báo cáo dự án của các cậu quả thật kém hơn báo cáo dự án của bên chủ tịch Giang một chút. Nếu điểm tối đa là một trăm điểm, báo cáo dự án của các cậu có thể đạt được chín mươi lăm điểm, mà báo cáo dự án của phía chủ tịch Giang, có thể đạt được một trăm điểm.



“Vậy nên, thật sự xin lỗi.”



Chuyện này...



Cả phòng họp đều trở nên yên ắng.