Chiến Thần Tu La

Chương 1900



Kerry từ trên giường bệnh chạy xuống, đưa tay ôm lấy lão gia Rết, cặp mắt vì hoảng sợ mà mở to nhìn lão gia Rết, lớn tiếng kêu lên.

"Ba nuôi, con không cố ý, ba đừng dọa con."

"Con xin ba đừng chết."

"Con không muốn như vậy, con không muốn như vậy!"

Kerry gào khóc.

Nhưng anh ta có gào to thế nào cũng vô ích, lão gia Rết lúc này đã là một cái xác lạnh ngắt, có gào thét thế nào cũng không tỉnh lại.

Giờ phút này, nội tâm Kerry vô cùng kinh hãi.

Advertisement

Anh ta vô tình giết chết lão gia Rết, giết chết ba nuôi của mình, nếu như Laura biết chuyện này, nhất định sẽ hận anh ta cả đời.

Anh ta không muốn vậy.

Nếu bị Laura hận, Kerry sẽ cảm thấy khó chịu hơn cả cái chết.

"Không được."

"Tuyệt đối không được để Laura biết chuyện!"

Kerry đứng dậy, nhìn xung quanh, cảnh tượng này, cho dù không muốn để Laura biết thì thế nào?

Advertisement



Lát nữa, Laura đến thăm bệnh, nhìn thấy lão gia Rết trên mặt đất, vụ án chẳng phải lập tức được phá rồi sao?

Kerry không chỉ bị Laura hận cả đời, mà còn bị cảnh sát bắt vào tù vì tội ngộ sát.

Vậy thì cả đời này của anh ta coi như xong.

Trong cơn hoảng loạn, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu Kerry.

Anh ta nghiến răng, tự nhủ: "Chuyện tới nước này cũng không còn cách nào khác, vì Laura, cũng là vì chính bản thân, mình phải đánh cược một lần!"

Anh ta đặt lão gia Rết xuống đất, sau đó cắt chăn, gối trên giường ra, lấy bông bên trong rải lên người lão gia Rết, sau đó khui rượu đổ lên người ông ta.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Kerry lấy bật lửa ra, đốt lão gia Rết.

Sau đó anh ta còn đốt cả những vật dụng dễ cháy trong phòng, khiến ngọn lửa bao trùm cả căn phòng.

Tiếp theo, anh ta leo trở lại giường, không ngừng ấn chuông.

Vừa ấn vừa hô to: "Có ai không, cứu với, cứu với!"

Lập tức có một y tá chạy vọt vào, thấy căn phòng đã ngập trong lửa thì vô cùng hoảng sợ, chạy ra ngoài gọi người.

Ngọn lửa không khống chế được, lập tức bùng ra bên ngoài.

Ban đầu chỉ có một phòng bị cháy, sau đó lửa lan rộng, mấy phòng bên cạnh cũng cháy theo.

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, trong phút chốc cả bệnh viện bốc cháy, Kerry vẫn đang ngồi trên giường, suýt chết vì hoảng sợ.

Tại sao lâu như vậy rồi mà không có ai tới cứu?

Khéo lợn lành chữa thành lợn què, thật sự đốt chết chính mình.

Ngay khi anh ta đang luống cuống, thì rầm một cái, cánh cửa bị người khác đá tung ra.

"Anh, ba nuôi?"

Là giọng nói của một người phụ nữ.

Kerry lập tức nhận ra là giọng của Laura, lúc này vẫn chỉ có Laura tới cứu mạng anh ta!

"Laura... anh ở đây!"

Laura đá bay cái bàn đang cháy, sau đó chạy tới đỡ Kerry.

"Ba nuôi đầu?"

Kerry chỉ xuống đất, nói: "Ba nuôi ông ấy..."

Laura nhìn theo hướng ngón tay anh ta, thoáng thấy cả người lão gia Rết đang bốc cháy, nằm bất động trên mặt đất, nhiều chỗ trên người đã cháy thành than.

Người, đã chết.

"Ba nuôi!"

Hốc mắt Laura lập tức đỏ lên, cô ta nghiến răng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

"Anh, chúng ta đi thôi."

Cô ta đỡ Kerry ra ngoài, xuyên qua biển lửa, thuận lợi thoát ra bên ngoài.

Hai giờ sau.

Kerry đổi một bệnh viện khác, đang nằm trên giường bệnh, Laura ngồi bên giường, rót cho anh ta một cốc nước.

"Anh, anh thấy trong người thế nào?"



Kerry nhận lấy cốc nước, uống một hớp: "Anh không sao."



Anh ta đặt cốc nước lên tủ đầu giường, giọng đầy bi thương: "Tại sao người chết lại là ba nuôi mà không phải anh? Bộ dáng của anh hiện tại, chết lúc nào chẳng được, có sống cũng lãng phí không khí. Tại sao ông trời không đem anh đi mà lại đem ba nuôi đi? Anh hận!"



Laura lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Anh đừng nói vậy, tính mạng của anh cũng rất quan trọng. Weiss đi rồi, giờ ngay cả ba nuôi cũng không còn, chỉ còn lại hai anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Anh, anh phải phấn chấn lên, đừng tự dằn vặt bản thân nữa."



Vẻ mặt Kerry vô cùng đau thương, anh ta lắc đầu liên tục.



Anh ta đập mạnh tay vào thành giường, cắn răng nghiến lợi nói: "Đều tại tên khốn Giang Nghĩa!"



Giang Nghĩa?



Laura cau mày: "Chuyện này thì có liên quan gì đến Giang Nghĩa?"



Kerry nói: "Chính đàn em của Giang Nghĩa đã phóng hỏa!"



"Cái gì?"



“Lúc đó, anh và ba nuôi đang nói chuyện thì người của Giang Nghĩa bất ngờ xông vào đánh ngất ba nuôi, sau đó phóng hỏa, định thiêu chết anh và ba nuôi, ngụy tạo thành tai nạn bất ngờ."



Laura nghe xong, nhất thời lửa giận bốc lên ngùn ngụt.



"Ba nuôi đã hứa sau này không tranh giành với anh ta nữa, sẽ rời khỏi thủ đô, tại sao anh ta còn đuổi cùng giết tận? Giang Nghĩa cũng độc ác quá rồi."



Kerry nói: "Tên khốn đó có chuyện độc ác gì mà không làm được? Nếu như không phải em cứu anh, sợ rằng chuyện này sẽ không ai biết. Laura, chúng ta không thể chạy trốn, chúng ta nhất định không được bỏ qua cho tên khốn Giang Nghĩa kia."



chapter content