Một người nếu thích một người khác, nhìn kiểu gì cũng thích, thậm chí ngay cả khuyết điểm của đối phương cũng có thể coi thành ưu điểm.
Ngược lại, một người nếu ghét một người khác, nhìn kiểu gì cũng ghét, ưu điểm cũng có thể coi thành khuyết điểm.
Rõ ràng, Triệu Chí Lai thuộc về trước.
Ông ta thật sự rất thích Giang Nghĩa, thích tới mức sắp mất đi lý trí, nhìn kiểu gì cũng thích.
Cái này không kỳ lạ.
Advertisement
Khi bạn ở trong tuyệt cảnh, bất lực về trời, có người từ trên trời rơi xuống, cứu bạn thoát khỏi bể khổ, vậy bạn chắc chắn sẽ yêu người này tới sống đi chết lại.
Đặc biệt là người này làm việc tốt không để lại họ tên, phóng khoảng rời đi.
Bạn sẽ bị cảm động hơn.
Triệu Chỉ Lai của bây giờ sớm đã bị Giang Nghĩa đả động.
Advertisement
Triệu Hải Nhân ở một bên khả là cạn lời, trừng mắt với Giang Nghĩa, sự việc tới nước này nói cái gì cũng vô dụng, có ba bảo vệ như này, hôm nay anh ta chắc chắn không thể đối đầu với ba được.
Trước tiên tạm thời lùi một bước, đợi sau này tìm cơ hội rồi tính sổ với Giang Nghĩa!
Triệu Hải Nhân khế phất tay: “Rút.
Những bảo vệ đó tránh ra hết.
Triệu Chí Lai nói: “Ân công, tôi tìm cậu rất lâu, không ngờ hôm nay gặp cậu ở đây, chúng ta thật sự có duyên. Phòng bao của cậu bị nhà họ Triệu chúng tôi chiếm, thật sự xin lỗi. Nếu không chê bai, mời theo lão phu cùng vào trong, ăn một bữa cơm với nhà họ Triệu chúng tôi.
“Thứ nhất, biến chiến tranh thành tơ lụa, bỏ qua sự không vui trước đó; hai là cũng để lão phu bày tỏ sự cảm kích”
Đây chính là điều Giang Nghĩa muốn!
Hôm nay anh cố ý tới đây gây sự, chính là muốn cho Triệu Chí Lai một cơ hội báo ân, cũng cho Giang Nghĩa một cơ hội hòa giải.
Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc và nhà họ Triệu buộc phải đạt được liên minh.
Vì vậy, Giang Nghĩa chắp tay, nói: “Nếu Triệu gia chủ nói như vậy, vậy vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh.
"Moi!"
"Moi!"
Sau đó, Giang Nghĩa đi theo Triệu Chí Lai vào khách sạn.
Triệu Hải Nhân sờ mặt, lạnh lùng nhìn bóng lưng của Giang Nghĩa, lạnh lùng nói: “Giang Nghĩa, đừng tưởng có ba tôi bảo vệ anh thì anh có thể diễu võ giương oai. Anh đợi đấy, xem tôi lát nữa xử lý anh như nào!”
Anh ta cũng đi theo vào trong.
Sau khi đi vào trong, Triệu Chí Lai trực tiếp dẫn Giang Nghĩa tới một chiếc bàn ở giữa đại sảnh.
Chiếc bàn đó đều là thành viên chủ chốt nhất của nhà họ Triệu.
Có thể ngồi ở chiếc bàn này, không phải là thành viên gia đình của nhà họ Triệu thì là cốt cán chủ chốt của nhà họ Triệu, thậm chí ngay cả thành viên có quan hệ xa một chút cũng không có tư cách ngồi ở đây.
Triệu Chí Lai mỉm cười giới thiệu: “Vị này chính là Giang Nghĩa - ân công đã cứu bà của mấy đứa và cháu gái Tiểu Nghiêu của tôi trong đám cháy lần trước! Nào, mọi người ai nhường một chỗ, để ân công ngồi cùng ăn cơm?"
Vốn gia chủ đã mở miệng, chắc chắn sẽ có người nhường chỗ.
Ai ngờ....
Triệu Hải Nhân ở một bên bổ sung với vẻ kỳ quặc: “Phải đó, ai nhường chỗ đi?”
Câu nói này nhìn như phụ họa theo Triệu Chí Lai, thật ra là đang thị uy.
Triệu Hải Nhân không cho mọi người nhường chỗ cho Giang Nghĩa, người ngồi ở đây cũng nhìn ra được, bầu không khí lập tức trở nên ngại ngùng.
Thật ra, nội bộ nhà họ Triệu, mọi người qua lại gần gũi hơn với Triệu Hải Nhân.
Cộng thêm Triệu Hải Nhân là người thừa kế vị trí gia chủ, mọi người cũng đều vừa kính vừa sợ Triệu Hải Nhân, cho nên lúc này không một ai dám làm trái ý của Triệu Hải Nhân.
Người ở đây, không nhúc nhích.
Gia chủ Triệu Chí Lai hơi nhíu mày, sao hả, lời của ông ta không có tác dụng sao?
Triệu Hải Nhân lại cười mỉa ở một bên.
Có anh ta ở đây, Giang Nghĩa đừng hòng có trái ngọt mà ăn ở nhà họ Triệu!
Khi Triệu Hải Nhân đắc ý quên hình, một giọng nói trong trẻo như chuông của thiếu nữ truyền tới: “Anh Giang ngồi chỗ của tôi đi?"