Chiến Thần Tu La

Chương 1943



Chương 1943

Đàm Vĩnh Thắng nhíu chặt mày: “Không phải cùng một vạch xuất phát, tôi mất đi quân cờ quan trọng Đàm Quốc Đống, còn mất đi một chi nhánh, đồng thời cũng mất rất nhiều tài liệu và kỹ thuật. Nhà họ Đàm quay ngược lại mười năm trước.”

Tất cả những điều này đều do Đàm Quốc Đống tự sát mà thành.

Đàm Vĩnh Thắng ngàn tính vạn tính cũng không tính được răng Đàm Quốc Đống sẽ có đủ can đảm để chọn tự sát.

Người thông minh nghĩ nhiều ắt sẽ để mất.

Cáo già dù có gian xảo đến mấy cũng có lúc ngủ gật, nhưng lần này Đàm Vĩnh Thắng vấp một cú không hề nhẹ.

Quản gia già hỏi: “Ông chủ, bây giờ chúng †a nên làm gì đây? Vốn định trừ khử cả cậu chủ và Giang Nghĩa, bây giờ lại chỉ có mỗi cậu chủ hy sinh, Giang Nghĩa lại chẳng hề hấn gì. Nếu Giang NgHĩa lại bắt tay với nhà họ Triệu, nhà họ Khương, ba bên bao vây tấn công chúng ta thì cuộc sống của chúng ta sẽ khó khăn đấy.”

Tình hình hiện tại thực sự đã là như vậy.

Đàm Vĩnh Thắng búng tàn thuốc bên mép bàn, bình tĩnh nói: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mất đi một quân cờ Đàm Quốc Đống chưa chắc đã là chuyện xấu, cuối cùng tôi cũng có thể sử dụng quân cờ khác rồi, quân át chủ bài đây.”

Trong mắt quản gia già hiện lên vẻ kinh hãi: ‘Ông chủ định dùng ông ta sao!”

Tại khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, Giang Nghĩa ngồi trong phòng làm việc, nhìn mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trong tay, một mình buồn bực.

Anh đã biết được tin tức Đàm Quốc Đống †ự sát.

Muốn không biết được tin này cũng rất khó.

Dù sao thì lúc Đàm Quốc Đống rời đi, cũng đã thể hiện rõ ràng suy nghĩ này rồi. Giang Nghĩa chờ đợi một thời gian dài, cuối cùng cũng chờ được kết quả Đàm Quốc Đống chết.

Có thể nói rằng, cái chết của Đàm Quốc Đống đối với Giang Nghĩa mà nói thì quả là một chuyện “đáng để vui mừng”.

Bởi vì chuyện này xảy ra sẽ khiến tất cả tính toán của Đàm Vĩnh Thắng đều hoá thành hư vô.

Giang Nghĩa và Đàm Vĩnh Thắng lại trở về cùng vạch xuất phát, thậm chí, anh còn có xu hướng dân trước mấy bước, khả năng đánh bại nhà họ Đàm ngày càng lớn.

Thế nhưng Giang Nghĩa có làm như thế nào đi chăng nữa cũng không thấy vui nổi.

Khi một người vì bảo vệ bạn mà chết đi, dù bạn có nhận được lợi ích lớn hơn đi chăng nữa thì chỉ cần bạn vẫn còn lương tâm, bạn cũng sẽ không thể nào vui vẻ được.

Giang Nghĩa nhìn chăm chằm vào mặt dây chuyền, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Lúc này, Miêu Đồng đi vào, nói: “Chủ tịch Giang, chuyện truy tố đã chìm xuống rồi.”

Tất nhiên là sẽ chìm xuống.

Dù sao thì Đàm Quốc Đống cũng chết rồi, còn chết không có đối chứng nữa, muốn không chìm cũng khó.

Giang Nghĩa cất mặt dây chuyền đi rồi nói: “Bây giờ thông báo cho nhà họ Triệu và nhà họ Khương rằng, tôi muốn mở một hội nghị. Ba bên chính thức bắt tay nhau đối đầu với nhà họ Đàm. Một tháng, tôi muốn nhà họ Đàm suy tàn trong vòng một tháng!”

Rất hiếm khi thấy Giang Nghĩa nôn nóng như vậy.

Đối với anh mà nói, thật ra Đàm Quốc Đống không chỉ là một vật hy sinh, mà chính xác hơn thì Đàm Quốc Đống còn là anh trai của anh.