Chiến Thần Tu La

Chương 1945



Chương 1946

Đàm Thành Nghĩa thấy dáng vẻ này của ông ta thì hừ lạnh một tiếng rồi khinh thường nói: ‘Sao lại bày ra bộ mặt khóc tang này vậy? Có phải đã phát hiện ra mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, hai ngày nữa phải chết không?”

Ông ta cực kỳ hận Đàm Vĩnh Thắng.

Đàm Vĩnh Thắng mím môi, rồi nói: ‘Con à, con cứ hận ba như vậy sao?”

Con?

Ba?

Bồng nhiên Đàm Thành Nghĩa cười phá lên rồi nói: “Lão già kia, ông bớt chơi trò tình cảm trước mặt tôi đi. Nói cho ông biết này, vô dụng thôi! Bây giờ, tôi chỉ mong ông chết quách luôn đi. Đối với tôi mà nói thì cái chết của ông chính là chuyện vui vẻ nhất trên đời này.”

Thấy cảnh tượng này, quản gia già ở bên cạnh không ngừng lắc đầu.

Như này làm sao được?

E rằng sau khi thả ra, Đàm Thành Nghĩa sẽ bắt tay với Giang Nghĩa. Sao ông ta có thể yên phận làm quân cờ cho Đàm Vĩnh Thắng được?

Nhưng Đàm Vĩnh Thăng thì không nghĩ vậy.

Dù sao thì ông ta cũng là ba của Đàm Thành Nghĩa. Trên đời này, còn ai có thể _ hiểu rõ Đàm Thành Nghĩa hơn người ba là ông ta nữa?

Đàm Vĩnh Thắng ho khan một tiếng, rồi nói: “Đã nhiều năm vậy rồi mà con vẫn hận ba sao. Ôi, kỳ thật thì chuyện năm đó người sai cứ chỉ mỗi mình ba thôi sao?

Con là con ruột của ba nhưng lại bắt tay với người ngoài để đối đầu với ba. Ba bày kế giam con lại thì sai chỗ nào? Chỉ cần con chịu nói xin lỗi, biết sai mà sửa thì ba sẽ để con ra ngoài.”

Đàm Thành Nghĩa hừ một cái: ‘Chết tiệt!

Ông chỉ quan tâm đ ến tiền bạc và địa vị của ông thôi. Ông xem mạng người như cỏ rác, lòng dạ độc ác. Đàm Thành Nghĩa tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước loại người ác độc như ông đâu!”

Đàm Vĩnh Thắng liên tục thở dài: “Hai ba con chúng ta sống như kẻ thù thế này là do ba thất bại. Ôi, quên đi, hôm nay ba tới cũng không phải để ôn chuyện cũ với con mà là để thả con ra”

Hả?

Cả quản gia già và Đàm Thành Nghĩa đều giật nảy mình.

Quản gia già nói trong lòng: Còn chưa nói điều kiện là gì mà đã thả người ra là sao?

Lỡ sau khi ra ngoài Đàm Thành Nghĩa phản bội, rồi quay lại đối đầu với nhà họ Đàm thì làm sao bây giờ?

Mà trong lòng Đàm Thành Nghĩa lại nghĩ răng: Cáo già này lại đang giở trò gì vậy?

Tóm lại là chẳng ai tin Đàm Vĩnh Thắng cam tâm tình nguyện thả Đàm Thành Nghĩa ra ngoài.

Đàm Thành Nghĩa nói thẳng: “Lão già kia, ông sẽ có lòng tốt để tôi ra ngoài như vậy à? Nói đi, ông đang giở trò gì? Nếu ông để tôi ra ngoài là muốn tôi về phe ông, đối đầu với con trai tôi thì xin lỗi nhé, tôi tự nguyện cả đời bị nhốt ở chỗ này không ra ngoài!”

: só /: A20 ELNG Lúc này, Đàm Vĩnh Thăng lộ ra biểu cảm vô cùng khó chịu.