Chiến Thần Tu La

Chương 1953



Chương 1953

Miêu Đồng không đồng ý: “Chủ tịch Giang, – đã đến lúc này rồi mà anh còn nói thay cho tên khốn đó, anh đúng thật là quá lương thiện.”

Cô ta quay đầu lại, nhìn cỗ quan tài đen như mực: “Nhìn cõ quan tài này là thấy buồn nôn, đúng là điềm xấu, bây giờ tôi sẽ sắp xếp người chuyển nó đi ngay.”

Chuyển đi?

Đợi một chút.

Giang Nghĩa bước đến cỗ quan tài đó, đưa tay ra võ lên, vừa đi vòng quanh quan tài vừa suy nghĩ những lời Đàm Thành Nghĩa vừa nói.

Sau đó, anh đưa tay đẩy quan tài ra một chút.

“Chủ tịch Giang, anh làm gì vậy?”

“Muốn xem thử thôi.”

Giang Nghĩa mở nắp ra, bên trong trống không, là một cỗ quan tài trống rỗng.

Giang Nghĩa khẽ nhíu mày.

Sau đó, ngay trước mặt Miêu Đồng, anh xoay người bước vào đó nằm!

Miêu Đồng bị dọa một phen: “Chủ tịch Giang, anh không phải bị Đàm Thanh Nghĩa bỏ bùa rồi chứ? Sao hành động lại kỳ lạ như vậy?”

Giang Nghĩa cười khổ nói: ‘Đừng nói bậy, giúp tôi đậy nắp quan tài lại đi.”

“Cái gì?”

“Đậy nắp lại!”

HỘ)”

Miêu Đồng bất đắc dĩ, chỉ đành làm theo những gì Giang Nghĩa nói, dốc hết toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng đậy được nắp quan tài lại.

Giang Nghĩa cứ như vậy, im lặng nằm trong quan tài.

Sau khi quan tài được đậy lại thì bên trong tối đen như mực.

Anh năm trong đó vài giây, đưa tay sờ thử bên trong nắp quan tài, chân mày nhíu lại, lập tức móc điện thoại ra mở đèn pin, chiếu lên mặt trong của nắp quan tài.

Lúc này, trên mặt Giang Nghĩa lập tức nở nụ cười.

“Cõ quan tài này tặng đáng lắm.”

Sau đó, Giang Nghĩa bảo Miêu Đồng đẩy nắp quan tài, để mình xoay người đi ra.

Anh dặn dò: “Gọi người mang cỗ quan tài này đến phòng làm việc của tôi.”

“Không phải chứ? Chủ tịch Giang, anh điên rồi sao?”

“Làm như những gì tôi nói.”

Nói xong Giang Nghĩa rời đi mà không thèm quay đầu, cứ như phải xử lý chuyện gì đó khẩn cấp.

Miêu Đồng nhún vai, chỉ đành sắp xếp người khiêng quan tài thôi.

“Chao ôi, thật sự không hiểu chủ tịch Giang nghĩ gì nữa.”

Biệt thự nhà họ Đàm.

Đàm Vĩnh Thắng ngồi trên sofa, quản gia già vội vàng đi đến, mặt mày hớn hở nói: “Lão gia, có tin tốt.”