Chiến Thần Tu La

Chương 1958



Chương 1958

Giang Nghĩa đưa tay mở ra, nội dung bức thư vô cùng đơn giản: “Giang Nghĩa, cậu hại con trai tôi chôn thân trong biển lửa, món nợ này nhất định tôi sẽ tính rõ với cậu!”

Miêu Đồng cũng đọc được, cô ta không hỏi hừ một tiếng: “Tên Đàm Thành Nghĩa không nói lý lẽ gì cả. Rõ ràng cái chết của Đàm Quốc Đống là do lão cáo già Đàm Vĩnh Thắng làm ra, sao lại có thể tính lên đầu của chủ tịch Giang được chứ?”

Giang Nghĩa mỉm cười: ‘Dù gì sau khi Đàm Quốc Đống chết thì người có lợi nhiều nhất cũng là tôi, ông ta nghỉ ngờ tôi cũng rất bình thường, cô ra ngoài trước đi.”

l6): Miêu Đồng xoay người rời đi.

Vào giây phút cánh cửa đóng lại, sắc mặt Giang Nghĩa khế thay đổi, anh lấy ra một chiếc bật lửa từ trong ngắn kéo.

Anh phát hiện nội dung của bức thư này thật sự không có ý nghĩa gì cả, với tính cách của Đàm Thành Nghĩa thì sẽ không làm những điều vô ích như thế.

Đồng thời chữ “lửa’ trong bức thư rất đặc biệt.

Những chữ khác đều dùng chữ khải để viết, chỉ riêng chữ “lửa” này lại dùng chữ thảo để viết.

Tại sao chứ?

Liên kết hai điểm này lại với nhau Giang Nghĩa nghĩ ra một số thứ.

Anh dùng bật lửa đốt bức thư, sau đó, chuyện khiến người khác khó tin chính là sau khi bức thư bị đốt hết thì sót lại một mảnh giấy vụn. Trên đó, loáng thoáng có thể nhìn thấy một số chữ.

Thì ra bức thư này có bí mật.

Sau khi dùng lửa đốt thì có một mảnh giấy không đốt được, đồng thời cũng đốt đi lớp giấy bên ngoài, để lại chữ bên trong.

“Đàm Thành Nghĩa, chú đang chơi trò gì vậy?”

Giang Nghĩa cầm mảnh giấy kia lên nhìn thử, sau khi xem xong thì khóe miệng anh nhếch lên.

Đồng thời, anh nhìn sang cỗ quan tài màu đen được đặt ở một bên.

Quan tài đen, bức thư.

Hết lân này đến lần khác Đàm Thành Nghĩa đưa đến những thứ kỳ lạ, những ký tự trong này càng ngày càng thú vị.

Giang Nghĩa dựa ra sau ghế, bẩm bẩm một mình: “Thời gian sắp tới đây sợ là mình phải chịu một ít khổ cực rồi đây.”

Rốt cuộc Đàm Thành Nghĩa muốn làm gì, ngay lúc này trừ Giang Nghĩa ra không ai biết gì cả.

Trong lúc Giang Nghĩa nhìn thấy bức thư, thực ra Đàm Vĩnh Thắng cũng đã nhìn thấy nội dung của bức thư.

Người phụ trách đưa thư đã lén mở thư, sau đó chụp ảnh và gửi cho Đàm Vĩnh Thăng.

Nhìn vào nội dung bức thư, Đàm Vĩnh Thắng khẽ cau mày, suy nghĩ xem trong đó có vấn đề gì hay không, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không nhìn ra manh mối nào.

Thực ra nội dung bức thư không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở giấy viết thư.

Ông ta tiện tay loại bỏ bức ảnh, nói: “Xem ra Thành Nghĩa rất căm ghét Giang Nghĩa.”

Quản gia già gật đầu: “Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thấy Thành Nghĩa tức giận như vậy, nhiều lần khiêu khích, gửi quan tài và thư khiêu chiến cho Giang Nghĩa, ngay sau khi khoét rồng Phồn Tỉnh các đã thành lập Tỉnh Nguyệt các rồi bố trí bước tiếp theo ngay sau đó. Thành Nghĩa đây là muốn ép Giang Nghĩa vào chõ chết, không chết không thôi.”