Chiến Thần Tu La

Chương 1962



Chương 1962

Lúc này, có người làm tới thông báo: “Đàm Thành Nghĩa đã đến.”

“Cho nó vào đi.”

“Vâng.”

Một lát sau, Đàm Thành Nghĩa bước vào, vân vẻ mặt nghiêm nghị lạnh như băng ấy: ‘Cáo già, tôi đã xử Phồn Tinh các của Giang Nghĩa rồi. Tôi đã bí mật rút ra gần 12 nghìn tỷ đồng, nhưng bỏ vào Tinh Nguyệt các thì không phù hợp. Ông lấy “Tử Thành’ ra rồi bỏ số tiền này vào đấy, đương nhiên cũng là trên danh nghĩa cháu ruột của ông chứ không phải ông.”

Đàm Vĩnh Thắng cười: “Đương nhiên có thể.”

Đàm Thành Nghĩa gật đầu: “Điều tôi muốn nói chỉ có vậy thôi, tạm biệt.”

Ông ta nói xong thì xoay người rời đi.

Ở đăng sau, Đàm Vĩnh Thắng không nhịn được cười trộm, ông ta thầm nói: “Thật không ngờ nha, trong 15 nghìn tỷ đồng Giang Nghĩa tổn thất kia có 12 nghìn tỷ đồng bị Đàm Thành Nghĩa lấy đi. Nó còn đặt chỗ tiền đó vào Tử Thành, ha ha, nó không biết Tử Thành do tôi phụ trách sao?”

Quản gia già cau mày nói: “Nhưng cậu ta vừa nói rồi, phải gửi dưới danh nghĩa Đàm Quốc Đống.”

Đàm Vĩnh Thắng xua tay: “Chỉ là một người chết mà thôi, có gì đáng sợ? Lấy danh nghĩa Đàm Quốc Đống chỉ là lời nói suông, cụ thể khi nói đến người nắm giữ thực sự, đó không phải là tôi – Đàm Vĩnh Thắng sao? Nó nghĩ rằng để tiền dưới danh nghĩa Đàm Quốc Đống vậy đó sẽ là của Đàm Quốc Đống ư? Haha, người đều đã chết rồi còn cố giữ tiền để làm gì?”

Quản gia già lại nói: “Tôi lo lắng Đàm Thành Nghĩa âm thầm chuyển nhượng tài sản, chuyển tài sản của ngài qua dưới tên Đàm Quốc Đống, tiếp đó Đàm Thành Nghĩa với tư cách là người có quan hệ huyết thống trực hệ sẽ trực tiếp cầm tiền đi. Sau đó, cậu ta sẽ trở thành gia chủ thực sự rồi!”

Đàm Vĩnh Thắng cười: “Đừng lo lắng, tôi đã sớm có chuẩn bị rồi. Tất cả tài sản chuyển nhượng của nó đều phải đưa về dưới danh nghĩa Đàm Quốc Đống. Sau này một khi Đàm Quốc Đống không lấy được thì nhất định phải trả về dưới danh nghĩa tôi. Đàm Quốc Đống đã chết rồi, chắc chắn sẽ không lấy được tài sản, nói cách khác, tất cả số tài sản này lấy đi từ chỗ tôi bao nhiêu thì sau này đều phải trả lại cho tôi bấy nhiêu.”

“Thành Nghĩa còn muốn giở chút trò vặt với tôi, âm thâm hành động? Haha, tôi đã biết tỏng chiêu này từ lâu rồi, ha ha ha ha!”

Đàm Thành Nghĩa về đến nhà, thấy người vợ đang nằm trên giường bệnh thì tâm tình khá khó chịu.

Ông ta đưa tay vuốt trán vợ, trong lòng có cảm giác vô cùng xót xa. Mỗi lần nghĩ đến vợ mình có thể cứ như này mà biến thành một kẻ đần độn, trong lòng Đàm Thành Nghĩa vô cùng rối bời.

“Bà xã, tôi về rồi, bà có còn nhớ tôi không?

Bà xã…”

Ngay lúc ông ta đang thương cảm, một người làm bước vào và nói: ‘Bác sĩ hẹn trước đã đến rồi ạ.”

“Mời vào đi.”

“Vâng.”

Không lâu sau, bác sĩ kia bước vào.

Đây là một vị bác sĩ già tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo, nhìn qua đã gần tám mươi tuổi, vừa mở miệng đã ngửi thấy mùi hôi thối.

Người này, là bác sĩ thật sao?

Những người giúp việc đều lần lượt tránh đi, không muốn tiếp xúc với vị bác sĩ già đó.

Vị bác sĩ già đi đến trước mặt ông ta và nói bằng một giọng nói từng trải già nua: “Ông Đàm, tôi chính là bác sĩ mà cậu đã hẹn trước – Hoắc Hòa Thư.”

Đàm Thành Nghĩa sửng sốt.