Chiến Thần Tu La

Chương 1965



Chương 1965

Ông ta uống một ly rượu, tự nhủ: “Tinh Nguyệt các đã chín mọng phần nào rồi, tôi cũng nên đưa tay ra hái rồi chứ nhỉ?”

Quản gia già gật đầu: “Có thể hái được rồi ạ, ông chủ mà không hái, thì Thành Nghĩa sẽ không kiềm được mà hái xuống đấy.”

“Nó còn muốn giành thành quả thắng lợi với tôi? Mơ mộng hão huyền!” Đàm Vĩnh Thắng nói: ‘Bây giờ nhà họ Triệu, nhà họ Khương còn không tự lo được cho thân mình, trở nên vô dụng rồi. Giang Nghĩa thì bị đánh thành kẻ đần, bò lê lết không đứng dậy được. Tinh Nguyệt các hấp thu chất dinh dưỡng của ba nhà đó, không đúng, còn có cả vô số chất dinh dưỡng của nhà họ Đàm chúng ta nữa, tăng trưởng nhiều như thế, tôi sẽ nhường cho Thành Nghĩa hái chắc?”

Đàm Vĩnh Thắng lại uống một ngụm rượu, đang suy tính làm sao để trừ khử Đàm Thành Nghĩa, độc chiếm trái Tỉnh Nguyệt các mê người này.

Đương nhiên, việc quan trọng nhất trước đó chính là đánh bại hoàn toàn Giang Nghĩa.

Ngày mai là ngày để xoá sổ Giang Nghĩa.

Bởi vì theo thông tin mà Đàm Vĩnh Thắng có được, Giang Nghĩa đã xin phá sản, khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sẽ kết thúc trò chơi vào ngày mai.

Thủ đô sẽ được sắp xếp lại!

Ngày tiếp theo, hơn một giờ chiều.

Thủ đô nghênh đón một đợt xáo trộn nữa, do khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc phát triển không như mong muốn, nên chủ tịch Giang Nghĩa đã nộp đơn xin phá sản.

Từ hôm nay trở đi, khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc trong lịch sử sẽ rút lui khỏi võ đài.

Trong vòng tám, chín tháng ngắn ngủi này, Giang Nghĩa đã khuấy đảo thủ đô đến long trời lở đất, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại Đàm Thành Nghĩa, từng bước một rơi vào cái bây mà Đàm Thành Nghĩa đã sắp đặt.

Giang Nghĩa hoàn toàn bại trận.

Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.

Giang Nghĩa đứng trước cửa sổ ở lầu hai, nhìn từng nhân viên một từ chức rồi rời đi, trên mặt không có lấy một biểu cảm nào.

Không gì đau khổ hơn một trái tim khô héo, nỗi đau lớn nhất, thường đều là muốn khóc nhưng lại khóc không được.

Luôn luôn là một vị khách không mời mà đến – Đàm Vĩnh Thắng.

Ông ta dân theo người quản gia già tới khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, tới xem Giang Nghĩa bị mất mặt.

Đi lên tầng hai, Đàm Vĩnh Thắng châm một điếu thuốc, vừa rít một hơi vừa đi về phía Giang Nghĩa, trên mặt nở nụ cười, cười ha hả nói: ‘Ơ, đây không phải chiến thần Giang Nghĩa vang danh khắp thiên hạ sao?

Tại sao lại rơi vào tình cảnh như bây giờ rồi? Đáng thương quá đi mất.”

Bạch Dương trừng mắt nhìn ông ta, muốn phản bác nhưng không biết nên mở miệng ra làm sao.

Giang Nghĩa không nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Sông có khúc, người có lúc. Đàm Vĩnh Thăng, hiện giờ ông vui mừng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ông phải khóc.”

“Thế sao?” Đàm Vĩnh Thăng giang hai tay: “Vậy hãy làm cho tôi khóc một lần xem nào? Nhiều người muốn khiến tôi khóc lắm, nhưng đến tận bây giờ chẳng ai làm được, Giang Nghĩa, cậu cũng không thể!”

Giang Nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: ‘Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc thua, nhưng nhà họ Triệu và nhà họ Khương vẫn còn đó, Đàm Vĩnh Thắng vẫn chưa thắng đâu, tôi cũng còn cơ hội trở mình.”