Chiến Thần Tu La

Chương 1968



Chương 1968

Bầu không khí ở hiện trường trở nên khó xử.

Bọn họ đều cho rằng Đàm Thành Nghĩa lợi hại như vậy, đánh bại được cả Giang Nghĩa, ai ngờ cuối cùng lại là làm mướn không công.

Vất vả khó nhọc lập nên Tỉnh Nguyệt các, cuối cùng lại thành của Đàm Vĩnh Thăng.

Thật là khiến người ta thấy mà đau lòng, nghe mà rơi lệ.

Đàm Vĩnh Thăng hút xong một điếu rồi đổi sang điếu khác, trong mắt ánh lên ngọn lửa vui vẻ, giống như câu nói: ai gặp chuyện vui tinh thân cũng tốt.

Tâm trạng tốt thì sắc thái cũng khác.

Nhưng Đàm Vĩnh Thắng chưa vui mừng được bao lâu thì đã có chuyện buồn.

Đàm Thành Nghĩa lạnh lùng nói: ‘Cáo già, sợ là ông đã quên mất một chuyện. Hiện giờ Tỉnh Nguyệt các đã có chủ, cho dù ông muốn tiếp quản, cũng phải được ông chủ hiện tại đồng ý mới được.”

Ông chủ?

Đàm Quốc Đống?

Đàm Vĩnh Thắng cười to: “Thành Nghĩa, mày có nhầm lẫn gì không? Mày muốn dùng Đàm Quốc Đống để trấn áp tao?

Đúng là Tinh Nguyệt các được thành lập dưới danh nghĩa của Đàm Quốc Đống, nhưng nó đã chết rồi! Bị đốt sạch đến không thừa cả tro rồi.”

“Năm đó mày bị thiêu chết là giả, nhưng Đàm Quốc Đống bị thiêu chết là thật.

Thành Nghĩa, nếu mày có bản lĩnh thì xuống âm phủ “mời” Quốc Đống lên đi, tao muốn xem bản lĩnh “gọi hồn” của mày lắm đấy, ha ha ha ha.”

Đàm Vĩnh Thắng vô cùng kiêu ngạo, không thèm che giấu.

Tất nhiên, cũng không cần che giấu.

Theo như Đàm Vĩnh Thăng thấy, lúc này không ai có thể ngăn được ông ta.

Thế nhưng…

Giọng Đàm Thành Nghĩa lạnh như băng: “Cáo già, ông có nhầm gì không? Ông chủ của Tỉnh Nguyệt các không phải Quốc Đống.”

Hả?

Đàm Vĩnh Thắng sửng sốt một hồi, rồi lại cười nói: ‘Mày còn muốn đùa tao à? Nếu không phải Quốc Đống thì còn là ai được nữa? Tỉnh Nguyệt các được thành lập dưới danh nghĩa của cháu trai tao, nếu mày muốn lén đổi thành người khác, vậy không thể thông qua đăng ký chính thức được!”

Đàm Thành Nghĩa cười ha ha.

Ông ta nhìn Đàm Vĩnh Thắng như thể đang nhìn một kẻ ngốc, ngày càng cười to hơn.

Hành vi kỳ lạ như vậy khiến Đàm Vĩnh Thắng kinh hãi.

“Mày cười cái gì mà cười?I”

Đàm Vĩnh Thăng gầm lên: “Mày thua nên quýnh quá hóa rồ rồi à?”

Đàm Thành Nghĩa khoát tay: ‘Ông mới là kẻ mất trí ấy. Cáo già, ông cũng biết là Quốc Đống đã chết rồi, người chết làm sao có tư cách thành lập công ty?”

Điều này…

Lúc này Đàm Vĩnh Thắng mới nhận ra có gì đó không ổn: “Mày đang nói linh tỉnh gì đấy?”

Đàm Thành Nghĩa lùi lại mấy bước, đi thẳng đến bên cạnh Giang Nghĩa, sau đó giơ tay năm tay Giang Nghĩa, cười lớn: “Cáo già, không phải ông quên đấy chứ?