Chiến Thần Tu La

Chương 1976



Chương 1976

Giang Nghĩa, từ một kẻ thất bại sa sút, trong chốc lát đã trở mình trở thành gia chủ nhà họ Đàm.

Điều nằm làm tất cả mọi người ở thủ đô bất ngờ.

Quá lố lăng rồi.

Mọi chuyện vấn chưa dừng lại.

Sau khi Giang Nghĩa trở thành gia chủ nhà họ Đàm, anh đã làm một việc khiến cả nhà họ Đàm không nói nên lời, anh tuyên bố: †ừ nay về sau nhà họ Đàm đổi họ thành “Giang”!

Nói cách khác, từ nay về sau thủ đô sẽ không có nhà họ Đàm nữa.

Mà chỉ là nhà họ Giang thôi!

Ba gia tộc lớn đã trở thành nhà họ Giang, nhà họ Triệu và nhà họ Khương, còn nhà họ Đàm đã trở thành người dưng của lịch Sử, vội vàng biến mất.

Hơn nữa ba đại gia tộc mới này cực kì đoàn kết.

Mối quan hệ giữa chủ tịch Giang Nghĩa với nhà họ Triệu và nhà họ Khương đều được duy trì khá tốt.

Từ mỗi ngày đều đấm đá nhau lúc trước, thủ đô đã biến thành khung cảnh tương thân tương ái; mặc dù vẫn còn rất nhiều phe phái khác, nhưng cho dù là phe phái nào thì chắc chăn cũng không thể lay chuyển được phe phái của ba nhà họ Giang, Triệu và Khương.

Kể từ nay, thủ đô bước vào giai đoạn lịch sử ba nhà liên hợp!

Giang Nghĩa trở thành người đứng đầu danh bất hư truyền ở thủ đô!

Anh hùng cái thế, đương thời vô song.

Thủ đô, nghĩa trang.

Giang Nghĩa đứng bên cạnh ba mình là Giang Hàn Phi, hai người cùng đứng trước một tấm bia, nhìn tấm ảnh đen trắng trên tấm bia, hai ba con không ai nói một câu nào.

Tấm bia này là Giang Hàn Tầm.

Cũng chính là chú hai của Giang Nghĩa.

Hai cha con đứng trước tấm bia, trầm ngâm một hồi, một lúc sau Giang Hàn Phi mới chậm rãi nói: ‘Chú hai, cuối cùng Giang Nghĩa cũng đã hoàn thành mong muốn nhiều năm trước của em rồi.”

“Từ nay về sau, trên thế giới sẽ không còn nhà họ Đàm nữa mà chỉ còn nhà họ Giang thôi.”

“Em ở dưới suối vàng có linh cũng nên yên nghỉ rồi; nếu tiện thì nói với mẹ chúng ta rằng, kẻ thủ ác bỏ rơi vợ mình năm đó cuối cùng cũng phải trả giá rồi.”

Nói xong, ông thắp ba nén hương và cắm vào bát nhang trước tấm bia.

Giang Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời của thủ đô hôm nay xám xịt, giống như có thể mưa bất cứ lúc nào.

Ông nói: “Giang Nghĩa, cuối cùng chúng ta cũng có thể về nhà rồi.”

Giang Nghĩa gật đầu.

Anh tiến lên phía trước một bước, vái lạy tấm bia rồi nói: “Chú hai, cháu đã làm xong việc mà cháu hứa với chú rồi, chú có thể yên tâm đi rồi, từ nay tất cả ân oán đều được xóa bỏ rồi.”

Món nợ mà Đàm Vĩnh Thắng để lại năm ấy cũng xem như được giải quyết sạch sẽ ở thế hệ của Giang Nghĩa rồi.

Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo mà là chưa tới lúc.

Cái giá Đàm Vĩnh Thắng phải trả cho việc vứt bỏ vợ mình chính là khiến cả nhà họ Đàm biến mất khỏi thế giới này, nếu như ông ta biết điều này thì có lẽ năm ấy sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi rồi.