Chiến Thần Tu La

Chương 1988



Chương 1988

Sau khi nghe xong, Giang Nghĩa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nói một cách đơn giản, liên minh Đại Bàng sợ chọc giận tập đoàn Hoa Thượng nên đã bỏ xe giữ tướng, quyết định loại trừ nhà họ Đinh để tìm cách tự bảo vệ mình.

Giang Nghĩa mỉm cười: ‘Mục đích của nhà họ Đỉnh gia nhập liên minh Đại Bàng không phải là để bảo vệ chính mình sao? Tại sao khi gặp phải vấn đề, việc đầu tiên bọn họ làm là loại bỏ thay vì bảo vệ nhà họ Đinh?”

Đinh Phong Thành bất đắc dĩ lắc đầu: ‘Cái gọi là bảo vệ cũng chỉ tương đối mà thôi, có thể đấu lại thế lực khác, nhưng không thể nào đấu lại tập đoàn Hoa Thượng, cho nên nhà họ Đinh bị gạch tên cũng không có gì lạ.”

Đinh Phong Thành khá bất lực khi nói những lời này.

Với sự phân bổ các thế lực hiện tại ở khu Giang Nam, một khi nhà họ Đinh bị loại khỏi liên minh Đại Bàng, đừng nói đến tập đoàn Hoa Thượng, bất kỳ liên minh nào lớn hơn một chút đều có thể nuốt chửng nhà họ Đinh.

Chẳng lẽ nhà họ Đinh sẽ kết thúc trong tay Đỉnh Phong Thành sao?

Nghĩ đến đây, Đinh Phong Thành rất lo lắng, anh ta hút hết điếu này đến điếu khác, vô cùng chán nản.

Tuy nhiên, dường như Giang Nghĩa không quan tâm lắm.

Anh lặng lẽ nhìn những đám mây trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Khi nào thì họp?”

“Một giờ chiều.”

“Tôi đi với anh.”

“Hả? Em muốn làm gì?”

Giang Nghĩa cười nhẹ: “Chả làm gì cả, chỉ đi gặp người của liên minh Đại Bàng và khuyên họ đừng làm điều ngu ngốc thôi.

Yên tâm, tôi sẽ không làm loạn.”

Định Phong Thành nhún vai và nói: “Số lần em làm loạn còn ít sao?”

Một giờ chiều, Đinh Phong Thành lái xe đưa Giang Nghĩa tới trụ sở chính của liên minh Đại Bàng.

Bước vào phòng họp, người của những công ty khác đều đã có mặt và đang ngồi thành một vòng tròn, trông có vẻ như đang cùng nhau thương lượng để đối phó với Đinh Phong Thành.

Minh chủ của liên minh Đại Bàng – Nhạc Huân, nâng tách nhấp một ngụm trà, đôi mắt vấn luôn dán chặt vào Giang Nghĩa.

Người đàn ông này, chính là người đã ẩu đả với Thân Hào.

Đứng yên.

Đỉnh Phong Thành cũng không khách khí, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải minh chủ Nhạc nên cho tôi một lời giải thích hay không? Sao có thể tùy tiện đá nhà họ Đinh chúng tôi ra như vậy chứ?”

Nhạc Huân cười to, anh ta cũng không định khách khí, vào lúc này mà nói lời rỗng tuếch thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, trực tiếp trả lời: ‘Đêm qua các người đã làm gì, trong lòng không biết sao? Làm ra chuyện như thế mà cậu còn cảm thấy tôi có thể tha cho cậu à?”

Đỉnh Phong Thành tiếp tục nói: “Trước đây khi nhà họ Đinh chúng tôi mới gia nhập, đã là nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Sao nào, vừa gặp khó khăn đã sốt sắng đá nhà họ Đinh chúng tôi ra ngoài, quên mất lời thề khi đó rồi à?”

“Sự tồn tại của liên minh Đại Bàng không phải là muốn giúp những đồng minh gặp nạn sao? Nếu cái gọi là trợ giúp đó chính là một chân đá văng đồng minh ra ngoài, vậy sự tồn tại của liên minh Đại Bàng có cần thiết không?”