Chiến Thần Tu La

Chương 2003



Chương 2003

Căn bệnh đó đâu thể thăm khám qua loa là xong việc.

Giang Nghĩa cũng hiểu điều đó.

Anh cũng biết ai muốn hại mình.

Giống như lúc anh rời khỏi Giang Sơn Ấn, Tôn Tại Ngôn đã nói, kẻ địch sẽ nhanh chóng phản kích.

Giang Nghĩa tin chắc rằng quận trưởng Nguyễn không có ý định hại anh, ai sẽ ngu đến mức lấy tính mạng bản thân ra để hãm hại người khác? Chắc chắn rằng không có ai như vậy.

Người có khả năng làm điều đó chỉ có Thân Hào.

Nhưng với trí thông minh của Thân Hào, anh ta không thể nghĩ ra mưu kế tinh vi như vậy, ắt hẳn có người phía sau dẫn dắt.

Nếu có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, Giang Nghĩa chắc chắn phải bắt kẻ phía sau này ra, bằng không, người như thế chẳng biết sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho anh.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Giang Nghĩa và hai nhân viên công vụ ngồi vào xe và rời đi.

Đinh Thu Huyền nhìn theo bóng lưng chồng đi khuất, cô cảm thấy cực kỳ bất an.

Đỉnh Phong Thành an ủi cô: “Em họ yên tâm đi, y thuật của Giang Nghĩa ra sao, em cũng biết rồi đó? Cậu ấy là học trò của ông Tân Tử Dân, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Bọn họ đâu hay, ngay cả Tân Tử Dân cũng không chữa khỏi cho Nguyễn Bình Phàm!

Trong mắt người ngoài ngành, căn bệnh đó không thể chữa khỏi.

Giang Nghĩa gặp nguy rồi!

Giang Nghĩa nhanh chóng được đưa đến nhà Nguyễn Bình Phàm, lúc này Lưu Thông sớm đã rời khỏi.

Phải đi ngay.

Nếu chạm mặt Giang Nghĩa, có lẽ anh sẽ xử Lưu Thông ngay tại chỗ.

Lúc này, Tiết Mẫn khóc lóc đi tới và nói: “Mong bác sĩ Giang mau khám, ông nhà †ôi sắp không trụ nổi rồi. Hai ngày trước ông ấy vẫn còn ăn được, đến giờ cơm cũng không nuốt nổi nữa, cậu mau nghĩ cách cứu sống ông ấy đi!”

Giang Nghĩa nhìn thoáng qua bên trong, được lắm, ông quận trưởng Nguyễn này đã bốc mùi rồi.

Tuy chưa chết nhưng cũng không khác là bao.

Người bệnh đến mức độ này còn cứu nổi không?

Giang Nghĩa không thể hiện dáng vẻ tuyệt vọng, anh mỉm cười nói: “Cứ giao mọi việc cho tôi là được, bà yên tâm.

Vì vậy, trước mặt mọi người, Giang Nghĩa đi vào trong buồng và ngồi ở ghế cạnh mép giường. Anh tự tay vén chăn lên, quan sát sơ qua tình trạng cơ thể của Nguyễn Bình Phàm.

Giống với dự đoán của anh, tình trạng của Nguyễn Bình Phàm vô cùng tồi tệ.

Vi khuẩn bệnh đã lan ra toàn thân.

Lúc này, từ đầu đến chân ông ấy mọc đầy mụn nước, vừa xấu vừa thối, khi vỡ ra còn kèm theo dịch mủ đặc cực kỳ gớm ghiếc, người thường nhìn vào đều nôn mửa.

Tình trạng như thế này, đừng nói là khám bệnh, chỉ cần đảm bảo bản thân không nôn ngay tại chỗ là đã tốt lắm rồi.

Giang Nghĩa không vì tình huống trước mắt mà sợ hãi.