Chiến Thần Tu La

Chương 2037



Chương 2037

Vẻ mặt nữ nhân viên thời vụ kia thay đổi ngay lập tức.

Cô ta kéo tay đội trưởng rồi nói: “Đội trưởng xem kìa, anh ta không hề muốn nói xin lỗi!”

Đội trưởng cũng tức giận: “Được đấy, anh cũng to gan đấy, lại dám làm nhục cảnh sát của chúng tôi ngay trước mặt mọi người luôn à? Người đâu, bắt kẻ trong mắt không có pháp luật này lại!”

Rồng bơi bãi cạn bị tôm giều, hổ rơi bình địa bị chó khinh.

Giang Nghĩa không thể nào ngờ được rằng sẽ có ngày mình gặp phải chuyện như vậy ở một đồn công an nho nhỏ. Đường đường là chiến thần Tu La, một sự tồn tại cao ngất trời thế mà lại bị một nhân viên thời vụ làm nhục.

A a, quận Giang Nam của bây giờ đúng là ngày càng u ám.

Từ sau khi Giang Nghĩa từ chức, quận Giang Nam như rồng mất đầu, tất cả yêu ma quỷ quái cũng chạy tới, không hề có chút sợ hãi nào.

Anh thật sự nổi giận rồi.

Lúc một viên cảnh sát chạy tới chuẩn bị bắt Giang Nghĩa thì bỗng nhiên có một chiếc xe dừng ở cửa.

Xe của Cục thành phố.

Tất cả cảnh sát đều ngẩn ra. Tại sao lại có xe của Cục thành phố lái tới đây thế này?

Cửa xe bật mở, một người đàn ông trung niên bước ra.

Tất cả mọi người đều nhận ra người này tên là Dương Minh Tuyên, thư ký của quận trưởng Nguyên Bình Phàm, được quận trưởng Nguyễn cực kỳ yêu thích và tin tưởng.

Các cảnh sát đều ngẩn người. Tại sao thư ký Dương lại đến một đồn công an nho nhỏ thế này?

Không còn ai đoái hoài tới Giang Nghĩa nưa.

Đặc biệt là đội trưởng. Ông ta nhanh chóng chạy chậm ra cửa cười vui nói: “Ôi chao thư ký Dương à, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế này? Gần đây cụ quận trưởng Nguyễn vấn khỏe chứ?”

Mặt Dương Minh Tuyên lạnh tanh, khá tức giận đáp: ‘Sức khỏe quận trưởng Nguyễn vân tốt. Nhưng ông lại đang chọc cho quận trưởng Nguyễn đang sống sờ sờ mà tức chết đấy.”

Hả?

Đội trưởng suýt nữa thì bị doạ ngồi bệt xuống đất. Cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám chọc giận Nguyễn Bình Phàm.

Đội trưởng cười lúng túng hỏi: “Ôi chao, thư ký Dương à, ngài đang nói gì vậy? Tôi có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm như vậy đâu.”

“Ông không dám ư?” Dương Minh Tuyên chỉ tay về phía Giang Nghĩa: “Vậy tôi hỏi ông, có phải ông bắt anh Giang lại không?”

Anh Giang u?

Đội trưởng nhìn Giang Nghĩa một cái rồi nhíu mày đáp: “Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị bắt anh ta lại. Bởi vì anh ta khinh thường chúng tôi, kêu la om sòm ở đây, thậm chí còn muốn đánh cảnh sát nữa!”

Đội trưởng cố ý định tội cho Giang Nghĩa nặng một chút, thuận tiện chối bỏ trách nhiệm của bản thân.

Nào ngờ Dương Minh Tuyên lại không chịu cái dáng vẻ này của ông ta.

Ông ta cười lạnh hỏi: “Thế ông biết anh ta là ai không?”

Đội trưởng lắc đầu.

Dương Minh Tuyên nói tiếp: “Anh ta là Giang Nghĩa, là người kéo quận trưởng Nguyễn về từ bên bờ vực tử vong! Cũng là anh ta giúp quận trưởng Nguyễn khôi phục sức khoẻ. Ông bắt anh Giang chẳng phải là cắt đứt đường sống của quận trưởng Nguyễn, muốn ép quận trưởng Nguyễn vào đường chết à?!”