Đối với yêu cầu vô lý như này, Giang Nghĩa không có tức giận, chỉ lạnh nhạt hỏi hai từ: “Nguyên do?”
Dương Tuấn Thiên cười ha hả: “Các tay đua chuyên nghiệp chúng tôi là so kỹ thuật, không phải là tính năng của xe! Nếu anh cả ngày lái chiếc xe tốt như vậy thì sẽ dưỡng thành thói xấu ỷ vào tính năng của xe, sau này không thay đổi được!”
“Vậy nên, tôi phải khiến anh bắt đầu từ những điều cơ bản, hiểu rồi chứ?”
Tuy nói rất đường đường chính chính, nhưng không thể không nói vẫn là khá có lý.
Đối với chuyện có lý, Giang Nghĩa trước giờ không phản đối.
“Vậy tôi lái xe gì?”
“Ừm…”
Dương Tuấn Thiên trầm ngâm một lát rồi cười gian xảo, đưa tay chỉ một chiếc siêu xe màu xám đen ở rìa ngoài cùng.
“Anh không phải là thích Ferrari 458 sao? Chiếc đó vừa hay cũng thế, sau này anh lái chiếc đó.”
Mọi người xung quanh đều cười.
Ferrari 458 là sản phẩm từ mấy năm trước rồi, tính năng khá lạc hậu, dẫn tới càng không thể so với xe của các dòng mới.
Giống như chiếc xe mà Lâm Gia Vinh tặng cho Giang Nghĩa, thật ra chỉ là làm dựa theo khung xe của chiếc 458, toàn bộ linh kiện đều là mới nhất, cho nên tốc độ rất nhanh.
Mà chiếc xe cũ này, tốc độ khá chậm.
Hệ thống động lực không biết kém hơn xe mới bao nhiêu lần.
Thật ra, đó là xe trước đây của Dương Tuấn Thiên, sớm đã không lái nữa, để ở đó bám bụi sắp được một năm.
Giang Nghĩa không có một câu oán trách, đưa tay muốn cầm chìa khóa, đi tới trước chiếc 458, đưa tay phẩy bụi, gật đầu nói: “Chiếc xe này, không tồi.”
Không tồi?
Dương Tuấn Thiên suýt nữa vui chết người, loại xe rách này còn không tồi?
Xem ra, Giang Nghĩa quả nhiên là chưa trải sự đời.
“Anh cảm thấy không tồi thì không tồi đi.”
“Đúng rồi, xe sắp hết xăng rồi, anh đi đổ xăng là được; ngoài ra buổi tối chúng tôi phải luyện tập, anh đi mua ít đồ ăn tối cho chúng tôi, nghe thấy chưa?”
Dương Tuấn Thiên hoàn toàn bỏ những lời của Lâm Gia Vinh ở sau đầu.
Căn bản không chiếu cố Giang Nghĩa.
Không những không chiếu cố, thậm chí còn coi Giang Nghĩa như đàn em để sai, thật sự không để Giang Nghĩa vào mắt.
“Tôi biết rồi.”
Giang Nghĩa ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, lái xe rời đi.
Đám người Dương Tuấn Thiên ở đằng sau giơ ngón tay giữ lên.
“Đồ rác rưởi, còn dám ở chỗ chúng ta lừa ăn lừa uống.”
“Không quá ba ngày, ông đây khiến mày cút!”
Sắc trời dần tối.
Giang Nghĩa lái xe chạy một vòng, thích ứng với tính năng của chiếc xe, thật ra chiếc xe ngoài trừ động lực kém một chút ra thì các phương diện khác đều khá tốt, dù sao có kém nữa, nó cũng là Ferrari.
Sau khi anh mua cơm thì đi đổ đầy bình xăng.
Khi đang định rời đi, đằng sau có một chiếc xe con màu trắng bạc lái tới, người lái xe là một cô gái trẻ khoảng 25 tuổi.
Một mái tóc dài đen óng, sơ mi màu trắng không dính một hạt bụi.
Dưới mắt trái của cô ta có một nốt ruồi đen bé.
Cô gái này chính là con gái lớn của Lâm Gia Vinh, cũng là giám đốc của đội xe Hỏa Nha – Lâm Mộng Vân.
Sau khi nhìn thấy chiếc 458 đó, Lâm Mộng Vân sững người, cô ta nhớ đó là xe của Dương Tuấn Thiên, không phải để ở đội xe bám bụi một năm rồi sao?
Sao hôm nay tâm huyết dâng trào mà lái ra ngoài thế?
Kết quả quá ngại ngùng, tốc độ của chiếc 458 rất nhanh, thoáng cái thì lao đi, căn bản không cho Lâm Mộng Vân cơ hội đuổi theo.
“Ha, anh cho rằng có thể bỏ lại tôi sao?”
Tuy Lâm Mộng Vân chỉ là giám đốc, nhưng kỹ năng lái xe cũng rất giỏi, hơn nữa xe cô ta chạy đều dùng các linh kiện mới nhất, không phải là thứ mà chiếc 458 có thể so sánh.