Tên tóc rối kia không biết nhiều như vậy, chỉ đơn giản nghĩ rằng Giả Chiến run lên vì lạnh.
Anh ta tiếp tục chỉ vào Giang Nghĩa nói: "Thằng khốn, mày không nghe tao nói sao? Mày..."
Còn chưa kịp nói xong, Giả Chiến đã hét lên: "Mẹ kiếp, câm cái miệng chó của mày lại cho tao!!!"
Tên tóc rối nhanh chóng ngậm miệng lại, không dám nói thêm lời nào, nhưng vẫn bày ra bộ dạng đắc ý như lúc đầu, anh ta tưởng rằng Giả Chiến sắp nổi điên lên rồi.
Nhưng ai mà ngờ được, cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc.
Giả Chiến vén cánh tay áo, quỳ thẳng xuống!
Trước sự chứng kiến của mọi người, Giả Chiến quỳ xuống trước mặt Giang Nghĩa!!!
Tên tóc rối sững sờ, đây là tình huống gì vậy? Đại ca mà mình mời đến không những không tức giận, mà còn hèn nhát quỳ xuống đầu hàng?
"Đại ca Giả, anh làm vậy là có ý gì?"
Giả Chiến cung kính dập đầu hai lần với Giang Nghĩa, kính cẩn nói: "Giang đại hiệp, tôi thật sự không biết mục tiêu tối nay chính là ngài, nếu như tôi biết thì dù tôi có 100 lá gan cũng không dám cản đường ngài."
"Xin ngài rộng lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, ngài có thể tha cho chúng tôi lần này được không?"
"Tôi thực sự biết sai rồi, thực sự biết sai rồi."
Những lời cầu xin này thực sự hèn mọn, có thể nói Giả Chiến đang cầu xin lòng thương xót của Giang Nghĩa, không dám có bất cứ hành vi nào đắc tội với anh.
Tên tóc rối không phải là một kẻ ngốc, nhìn thấy đại ca của mình như thế này, anh ta cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông trước mặt đáng sợ như thế nào.
Lần này, bọn họ sợ là đã đá trúng tấm sắt rồi, đi đánh người nhưng cuối cùng lại bị người ta đánh lại.
"Cái này… chuyện đó…”
Tên tóc rối nhìn ngang nhìn dọc, không biết nên làm gì cho đúng, một người mà ngay cả đại ca của bọn họ cũng phải sợ hãi đến phát run, sao anh ta lại có thể xúc phạm được?
Một tiếng “ầm” vang lên, tên tóc rối quỳ lạy như giả tỏi, có bao nhiêu lời nghe lọt tai cũng đều nói ra, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Thấy Giang Nghĩa không có chút động tĩnh gì, anh ta cho rằng Giang Nghĩa vẫn còn tức giận, cho nên tiến lên ôm lấy chân của Giang Nghĩa, giúp anh liếm sạch mặt giày.
"Giang đại hiệp, tôi sai rồi."
"Bây giờ tôi sẽ giúp ngài liếm sạch mặt giày, ngài tha cho tôi nhé."
"Được không?"
Giang Nghĩa không nói nên lời, anh không có thú đam mê khác thường như vậy, anh xua tay với tên tóc rối: "Anh câm miệng lại rồi quỳ im ở chỗ đó là được rồi."
"Ừ ừ ừ."
Tên tóc rối lại gật đầu lia lịa, quỳ xuống không dám nhúc nhích.
Giang Nghĩa lại nhìn về phía Giả Chiến, hỏi: "Nói cho tôi biết, lần này là ai đứng đằng sau anh?"
Giả Chiến không dám che giấu điều gì, thành thật nói: "Là Dương Tuấn Thiên."
"Dương Tuấn Thiên?"
Thành thật mà nói, khi nghe đến cái tên đó, Giang Nghĩa hơi bất ngờ.
Đáp án mà anh ta nghĩ đến đầu tiên là đám người của doanh nghiệp Thiên Đỉnh, hay là những người từ Hiệp hội Y khoa Thạch Gia, nhưng kết quả đều không phải, mà lại chính là Dương Tuấn Thiên, người mà anh vừa giúp đỡ!
Haha, chuyện này thật thú vị.
Ngay khi anh vừa giúp Dương Tuấn Thiên giải quyết vấn đề thì Dương Tuấn Thiên ở sau lưng tìm người xử lý anh.
Hơn nữa còn tìm đến người của Hồng Vụ Chiến Tuyến, bọn họ với Dương Tuấn Thiên không có một chút liên quan gì đến nhau, có vẻ như anh ta cũng sợ bị phát hiện ra manh mối.
Giang Nghĩa lắc đầu bất lực.
Con người trên thế giới này thật quá nham hiểm.
Sau khi nghe thấy ba chữ “Dương Tuấn Thiên”, anh có lẽ đã biết được đái khái tình hình là như thế nào, đôi khi bạn cứu người khác, sẽ chỉ khiến họ càng thêm xấu hổ.
Hôm nay, Dương Tuấn Thiên thật sự rất mất mặt, không còn một chút thể diện nào nữa.
Một người có lòng tự tôn cao như anh ta chắc chắn muốn trả thù Giang Nghĩa, nhưng thân phận của anh ta không thuận tiện để ra mặt, vì vậy anh ta mới tìm đến bọn người Giả Chiến nhờ giúp đỡ.