“Em biết đấy, làm một tay đua nguy hiểm sẽ rất lớn, anh cũng là sợ em lo lắng.”
“Vậy anh tại sao còn muốn làm tay đua?”
“Tiền.”
“Hả?”
Giang Nghĩa bất lực nói: “Em cũng biết tiền lương của anh thấp, rất nhiều lúc em đi cùng với anh sẽ bị người khác xem thường. Cho nên anh muốn kiếm thêm ít tiền, để em có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Công việc đua xe này, mỗi tháng có thể nhận được hơn 3 tỷ tiền lương, nếu có thể có được danh tiếng, thậm chí có thể có lương trên chục tỷ. Nếu anh làm tốt, chúng ta sau này cũng không cần vì tiền mà buồn rầu nữa.”
Trái tim của Đinh Thu Huyền bị hòa tan.
Cô đi tới nắm chặt tay của anh: “Thật ra trải qua sự chung đụng trong khoảng thời gian này, em hiểu được một chuyện, rất nhiều lúc tiền không phải là vạn năng. Sự đồng hành, tình yêu chân thành càng quý giá hơn tiền.”
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười nói: “Vậy anh có thể không đi kiếm tiền nữa không?”
Đinh Thu Huyền bỗng bật cười, đẩy Giang Nghĩa ra: “Không được, em không muốn sống với một tên quỷ nghèo suốt ngày.”
“Được đấy, vừa rồi còn nói đường đường chính chính như thế, ‘cô gái ham giàu’, em muốn ăn đòn!”
Giang Nghĩa bổ nhào lên người Đinh Thu Huyền, hai người ở trên giường chọc ghẹo, vui đùa rất vui vẻ.
Giang Nghĩa nhân cơ hội nói: “Hay là tối nay chúng ta làm cái đó đi?”
Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Không được, ngay mai em phải đi công tác, không tiện.”
“Đi công tác sao?”
“Ừ, ông nội kêu em đến Long Dương Viên một chuyến, thu mua một lô vật liệu thép, phải ra ngoài khoảng hai ba hôm. Có điều may mà vẫn ở trong khu Giang Nam, không tính là quá xa.”
Nghe thấy ba chữ “Long Dương Viên”, trên mặt Giang Nghĩa lộ vẻ giận dữ.
Người khác không biết, tổng phụ trách ba khu như Giang Nghĩa lại rất rõ, Long Dương Viên là nơi hỗn loạn nhất khu Giang Mam hiện nay.
Trị an của nơi đó rất tệ.
Giang Nghĩa mấy lần muốn xử lý quy mô lớn nơi đó cũng không dám vọng động.
Người bình thường đến nơi đó là tìm chết, huống chi người phụ nữ như hoa như ngọc giống Đinh Thu Huyền?
Ông cụ Đinh Trung kêu Đinh Thu Huyền đến nơi như thế thu mua vật liệu thép, tuyệt đối không có lòng tốt gì cả, đoán chắc là vì chuyện lần trước tiểu khu Đế Hào được cải tạo thành nghĩa trang mà giận Đinh Thu Huyền, cho nên lấy việc công báo thù riêng.
Ngay cả cháu gái ruột của mình cũng không tha, trái tim của ông ta thật tàn nhẫn.
Giang Nghĩa nói: “Thu Huyền, không bằng ngày mai anh đi cùng với em?”
Đinh Thu Huyền sững người: “Anh không phải vừa ký hợp đồng hay sao? Đi cùng với em sẽ ổn sao?”
“Không sao, đó là hợp đồng tạm thời, anh có thể không đến bất cứ lúc nào.”
“Nhưng…”
Giang Nghĩa nắm tay của Đinh Thu Huyền: “Không nhưng nhị gì cả, nếu để một mình em đến nơi như thế anh sẽ không yên tâm, thay vì ở nhà cả ngày lo lắng sợ hãi, không bằng đi cùng với em thì tốt hơn.”
Lời của anh khiến khóe miệng của Đinh Thu Huyền không tự chủ mà cong lên.
“Hừ, coi như anh có chút lương tâm.”
Giang Nghĩa bổ sung: “Nếu anh đã có lương tâm như vậy, vậy tối nay có thể…”
“Không được!!!”
Kết quả tới cuối cùng, Giang Nghĩa cũng không thể đắc thủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hai người thức dậy đánh răng rửa mặt từ sớm, Giang Nghĩa lái chiếc Ferrari vừa mua trước đó không lâu, chở Đinh Thu Huyền đến Long Dương Viên của khu Giang Nam.
Nghe nói, đó là nơi chỉ có ma quỷ mới có thể sinh tồn.
Đó là một vùng đất hoang vu.
Giang Nghĩa, Tu La đến từ địa ngục, bây giờ thì phải đến vùng đất hoang vu đó, quét sạch sự nhơ nhớp.