Ngay khi hai bên vừa gặp nhau, mùi thuốc súng đã bốc lên nồng nặc.
Đây cũng là lần đầu tiên Đinh Trung cảm nhận được sự tức giận từ cô cháu gái Đinh Thu Huyền dịu dàng lương thiện này, ông ta biết rằng lần này đã hoàn toàn đắc tội với Đinh Thu Huyền rồi.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Xét cho cùng thì Đinh Thu Huyền cũng chỉ là thế hệ sau của nhà họ Đinh, chỉ là nhân viên của công ty chế tạo Đinh Dung, tức giận cũng có ích gì chứ?
Đinh Trung lạnh lùng nhìn Đinh Thu Huyền: "Nhiệm vụ của con thế nào rồi?"
Thực ra ông ta cảm thấy câu hỏi này hoàn toàn thừa thải.
Theo Đinh Trung, nhiệm vụ đó chắc chắn đã thất bại, ông ta hỏi chỉ để cho có hình thức mà thôi.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn những “lời thoại” sau đó, ngay cả việc mắng như thế nào để hạ nhục Đinh Thu Huyền trước mặt mọi người khiến cô không ngóc đầu lên được, đuổi cô ra khỏi nhà Đinh, tất cả đều nằm trong tính toán của Đinh Trung.
Bây giờ ông ta chỉ còn chờ đợi một câu trả lời thừa nhận thất bại của Đinh Thu Huyền mà thôi.
Thế mà…
Đinh Thu Huyền thản nhiên nói: "Mọi chuyện đã được lo liệu ổn thoả rồi, hàng đang trên đường giao đến, dự kiến khoảng trước tám giờ tối nay sẽ nhận được toàn bộ số hàng."
"Chuyện này…”
Sắc mặt của Đinh Trung hoàn toàn thay đổi.
Những lời nói của Đinh Thu Huyền như một thanh gươm sắc bén đâm vào tim, khiến trái tim ông ta nhói đau.
Lo liệu ổn thoả rồi?
Chuyện đó làm sao có thể chứ?!
Nói dối, Đinh Thu Huyền nhất định đang nói dối!
"Thu Huyền, con thật sự đã lo liệu xong hết mọi chuyện sao?"
"Chuyện này rất quan trọng, con đừng có đem ông nội ra làm trò đùa."
Đinh Thu Huyền mỉm cười: "Sao vậy… ông nội, sao con thấy ông có vẻ không vui, giống như ông không hy vọng con có thể hoàn thành được nhiệm vụ vậy?"
Đinh Trung lập tức thay đổi sắc mặt: "Làm gì có chuyện đó, sao con có thể nghĩ ông nội như vậy chứ? Chỉ là nhiệm vụ lần này vô cùng khó, thế mà con lại thuận lợi hoàn thành được, ông nội chỉ cảm thấy… ừm… cảm thấy có chút không thể tin nỗi…”
Đinh Hoàng Liễu đi lên phía trước.
Cô ta cũng vô cùng ngạc nhiên, theo lý mà nói thì nhiệm vụ này hoàn toàn không có khả năng thành công.
Cô ta hỏi: "Thu Huyền, em mua thép của Thiêu Hồ Tử sao? Thép có đạt chất lượng không đấy? Em không có chi quá số tiền đấy chứ?”
Nghe đến đây, Đinh Thu Huyền càng cảm thấy thất vọng.
Có thể nói ra được những lời này thì cũng đủ cho thấy đám người Đinh Hoàng Liễu đã biết rất rõ tình hình của Long Dương Viên.
Trước đó Đinh Thu Huyền vẫn còn ôm lấy một chút hy vọng, cô hy vọng mình chỉ suy nghĩ quá nhiều, ông nội sẽ không làm tổn thương trái tim cô, nhưng sau khi nghe những lời này của Đinh Hoàng Liễu, hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Không điều gì đáng buồn bằng việc tâm đã chết.
Đinh Thu Huyền vô cùng đau lòng, đối với hành vi hèn hạ vô liêm sỉ này của bọn họ, cô hận đến thấu xương.
Đinh Thu Huyền lạnh lùng nói: "Mọi người đừng lo lắng, tôi không làm thâm hụt thêm một ngàn nào của công ty, hơn nữa thì lô hàng đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, đều đạt chất lượng."
"Không thể nào!"
Đinh Phong Thành sốt ruột, bước tới trước nói: "Em ba, đừng có ăn nói lung tung, chưa hoàn thành thì cứ nói chưa hoàn thành, nói ra cũng chẳng sao đâu, em đừng phùng má giả làm người mập, chưa hoàn thành được nhiệm vụ mà cứ kiên quyết nói dối thì ông nội sẽ không tha cho em đâu."
Đinh Thu Huyền hừ lạnh một tiếng: "Có phải nói dối hay không thì sẽ sớm biết kết quả thôi."
Chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng vô nghĩa.
Đinh Trung vẫy vẫy tay: "Bên ngoài gió to, Thu Huyền đã mệt cả ngày rồi, đi thôi, chúng ta vào trong đại sảnh đợi."
Chỉ cần đợi đến tám giờ thì sẽ biết thật hư như thế nào.
Đợi đến lúc đó sẽ có thể biết chính xác liệu Đinh Thu Huyền có hoàn thành nhiệm vụ hay không.
Nếu như Đinh Thu Huyền sĩ diện, chưa hoàn thành được nhiệm vụ mà lại nói dối thì càng tốt, như vậy Đinh Trung sẽ có thêm lý do để đuổi Đinh Thu Huyền đi.
Ông ta một lần nữa phân tích kỹ càng lại từng bước.