Giang Nghĩa dở khóc dở cười, rõ ràng mình mới là nạn nhân.
Điền Kê định lái xe đâm chết anh, kết quả hại người thành hại mình, mới xảy ra kết cục như bây giờ.
Giang Nghĩa không trách Điền Kê, đã vậy còn chủ động đưa ra đề nghị điều trị giúp anh ta đã xem như không tồi, cuối cùng bị mang tiếng ‘ mèo khóc chuột ’.
Thật không biết lí lẽ ở chỗ nào.
Advertisement
Dương Tuấn Thiên thật sự ghét Giang Nghĩa, kỹ thuật lái xe, y thuật, mọi thứ anh ta đều không bằng Giang Nghĩa, ngay cả vừa nãy khi Lâm Mộng Vân gặp nạn, Giang Nghĩa cũng là người ra tay cứu giúp.
Có một người đàn ông như vậy tồn tại, Dương Tuấn Thiên trông giống như một kẻ ngốc.
Đương nhiên anh ta sẽ khó chịu.
Sẽ ghen ghét.
Vậy nên anh ta thà để Điền Kê chết còn hơn đồng ý để Giang Nghĩa cứu.
Tình anh em cái gì chứ, ha ha!
Dương Tuấn Thiên bế Điền Kê lên một chiếc xe khác, sau đó tự lái xe đến bệnh viện cấp ba ở gần đây nhất, Lâm Mộng Vân cũng lái xe chở Giang Nghĩa đi theo.
Đến bệnh viện gần nhất, Dương Tuấn Thiên lập tức đưa Điền Kê vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ điều trị chính là một người đàn ông có vẻ khá trẻ, tên của anh ta được viết trên thẻ nhân viên: Lục Diệp.
Bây giờ vốn là thời gian bác sĩ nghỉ trưa ăn cơm, Lục Diệp đã chuẩn bị cởi áo khoác dài, đi ra ngoài ăn một bữa cơm, kết quả lúc này người bệnh được đưa tới, làm anh ta chưa kịp ăn cơm, trong lòng có chút khó chịu.
“Bác sĩ, xin cậu hãy cứu người anh em của tôi.” Dương Tuấn Thiên nói.
“Biết rồi biết rồi, bao giờ đến chẳng được, sao cứ phải đến vào bây giờ? Phiền muốn chết.” Trên mặt Lục Diệp đầy vẻ không vui.
Mọi người cũng không dám nói gì, dù sao cũng phải trông cậy vào bác sĩ để cứu người.
Lục Diệp nhìn thoáng qua Điền Kê được đưa tới, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ừ, nhìn thì có vẻ chảy rất nhiều máu nhưng thực ra chỉ bị một vết rách phía sau rồi ngất xỉu thôi, không có gì phải lo lắng.”
Giang Nghĩa nhíu mày.
“Bác sĩ Lục, có lẽ tình trạng của Điền Kê không đơn giản như vậy đâu? Anh ta…”
Không đợi Giang Nghĩa nói xong, Lục Diệp lườm anh một cái: "Anh là ai vậy? Ở đây có chỗ cho anh nói chuyện à? Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ hả?”
Dương Tuấn Thiên trợn mắt nhìn Giang Nghĩa: "Anh còn ngại mình làm hại Điền Kê chưa đủ ác sao? Ở đây không chào đón anh, cút đi cho tôi.”
Lục Diệp cũng nói: “Tránh ra tránh ra, đừng quấy rầy tôi phân tích bệnh tình.”
Bất đắc dĩ.
Giang Nghĩa muốn giải thích thêm cũng không có cơ hội nói ra, anh thở dài xoay người rời đi.
Lục Diệp bảo y tá đưa người bệnh vào phòng phẫu thuật rồi tiến hành khử trùng trước, sau đó để Dương Tuấn Thiên và Lâm Mộng Vân chờ ở bên ngoài.
Tiếp theo, Lục Diệp lập tức tiến hành phẫu thuật cho Điền Kê dựa theo suy nghĩ của mình.
Vết thương ở sau đầu nguy kịch nhất, nên cần phải được khâu lại trước, sau đó mới...
Sau khi thực hiện từng bước, khoảng một giờ trôi qua, ca phẫu thuật đã hoàn toàn kết thúc
Lục Diệp đi ra khỏi phòng phẫu thuật nói: “Được rồi, phẫu thuật đã xong, mọi người có thể vào thăm, có lẽ chỉ năm sáu phút sau cậu ấy sẽ tỉnh lại, sau khi về không được để cậu ấy vận động mạnh.”
“Đói chết tôi rồi, tôi đi ăn cơm trưa trước đây.” Lục Diệp trực tiếp rời đi.
Ở cửa bệnh viện, anh ta gặp Giang Nghĩa đang hút thuốc.
Lục Diệp trợn mắt nhìn anh, cố tình dùng cánh tay đập vào sau lưng Giang Nghĩa, đẩy anh về phía trước.
“Chó ngoan không cản đường.”
Anh ta đút tay vào túi nghênh ngang rời đi, lúc nãy Giang Nghĩa dám không tôn trọng anh ta trước mặt mọi người, một người ngoài nghề mà cũng dám giảng giải y thuật trước mặt bác sĩ điều trị chính như anh ta sao, ha ha, xem thường ai vậy?
Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu, cũng không để bụng.
Anh lẳng lặng dựa vào cây cột ở lối vào bệnh viện hút một điếu thuốc, nửa tiếng sau, Lục Diệp cơm nước xong đã quay lại đi ngang qua người Giang Nghĩa.