Chiến Thần Tu La

Chương 486: Chặt chém



“Nói thật, mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng muốn chết, không muốn kéo thêm phiền phức cho Tân Uẩn.”

Nghe vậy, Giang Nghĩa đã hiểu được đại khái những chuyện ông ta đã trải qua.

Hoá ra Tân Tử Dân vì một tấm thẻ VIP của Thủy Vân Thiên nên mới dính dáng đến Sơn Tiêu.

Đúng lúc mục đích của chuyến đi này ngoài cứu Tân Tử Dân ra, còn có một nguyên nhân khác vô cùng quan trọng —— giải cứu Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp là người Tôn Tại Ngôn nhớ thương, Giang Nghĩa muốn thu phục Tôn Tại Ngôn thì cần phải bắt lấy Tiểu Điệp.

Trùng hợp là bây giờ Tiểu Điệp đang bị Thủy Vân Thiên ‘bắt giữ’.

Anh cười nói: “Nếu ông đã nhận được thẻ VIP thì chúng ta không phải vội rời khỏi Giang Nam, đầu tiên cứ ở Nam thành mấy ngày, đợi tham gia buổi đấu giá ngầm của Thủy Vân Thiên xong rồi đi cũng không muộn.”

Để hoàn thành tâm nguyện của Tân Tử Dân và giải cứu Tiểu Điệp.

Một mũi tên trúng hai con nhạn.

Tân Tử Dân gật đầu, “Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Làm một bác sĩ, tôi sẽ mua được Thần châm Biển Thước bằng bất cứ giá nào!”

Ông ta dừng lại một chút rồi hỏi: “Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Giang Nghĩa mỉm cười trả lời: “Về khách sạn, đi gặp Tân Uẩn.”

“Tân Uẩn cũng đến đây à?”

“Ừ, cô ấy ở quận Giang Nam một mình không yên tâm, nhất quyết phải đi theo, nên bây giờ tôi đã sắp xếp cho cô ấy ở khách sạn.”

“Ồ, vậy chạy nhanh về báo bình an trước đi, cho con bé yên tâm.”

“Vâng!”

Tăng ga, tốc độ nhanh dần, chiếc xe lao vút ra ngoài.



Trong khách sạn.

Sau khi tỉnh dây, Tân Uẩn phát hiện trong phòng chỉ còn một mình mình, trong lòng biết Giang Nghĩa đã xuất phát đi cứu người.

Cô ta sốt ruột trong lòng, rồi lại không còn cách nào.

Chỉ biết chờ thôi.

Chờ mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy ai quay lại, Tân Uẩn vừa lo vừa đói, nên cầm chìa khóa rời khỏi phòng, đi xuống sảnh tầng một của khách sạn.

Tân Uẩn rời khỏi khách sạn, đi vào một quán ăn ở gần đó.

“Thực đơn của cô đây.” Một người phục vụ có vẻ ngoài tuấn tú mang thực đơn tới, mỉm cười đứng cạnh Tân Uẩn.

Tân Uẩn mở ra nhìn, cũng không biết nên ăn gì.

Người phục vụ đề cử: “Cô có muốn nếm thử món ăn đặc trưng của chúng tôi —— tôm hấp dầu, 534 nghìn một phần.”

Hơi đắt nhưng vẫn chấp nhận được

Tân Uẩn gật đầu, “Được, vậy lấy món này đi.”

“Còn cần gì nữa không?”

“Một chén cơm thôi, không cần gì nữa.”

“Được, tôi sẽ mang đồ ăn cho cô ngay lập tức.”

Chưa đầy mười phút, đồ ăn đã được dọn ra, một nồi tôm hấp dầu to đầy ắp.

Tân Uẩn hơi bất ngờ, một phần tôm nhiều như vậy sao?

Cái giá 534 nghìn cũng không làm người ta thất vọng, khẩu phần thật sự rất đầy đủ.

Tân Uẩn không nghĩ nhiều, lập tức bắt đầu ăn.

Hơn hai mươi phút sau, cô đã ăn no, nhưng chưa hết một phần tư số tôm trong nồi.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra sức ăn của mình vẫn quá nhỏ.

Tân Uẩn nói: “Phục vụ, tính tiền, tiện thể gói số tôm dư lại giúp ta.”

Phục vụ lập tức đi đến đây đóng gói số tôm còn dư, sau đó kiểm kê giấy tờ.

“Của cô hết tổng cộng 64,5 triệu, xin hỏi cô trả bằng thẻ hay tiền mặt?”

“Cái gì?” Tân Uẩn hoàn toàn sửng sốt.

Không phải mình chỉ gọi một phần tôm 534 nghìn thôi sao? Tính cả cơm và bộ đồ ăn, như thế nào cũng không đến sáu trăm ngàn! Vậy mà đối phương lại mở miệng đòi gần 60 triệu, lừa ai chứ?

“Có phải cô tính sai rồi không?” Tân Uẩn hỏi.

“Không ạ.”

“Sao lại không? Không phải một phần tôm chỉ có 534 nghìn thôi sao? Tôi cũng không gọi món khác.”

Người phục vụ mịn cười.

“534 nghìn một phần tôm, một nồi có 112 con, không phải là 112 phần sao?”

Tân Uẩn hoàn toàn trợn tròn mắt, “Tôm nhà các người, một con thì tính một phần sao?!”