Chiến Thần Tu La

Chương 494: Đồ Giả



Giang Nghĩa cười lạnh nói: “Ý là sợi dây chuyền này tôi muốn rồi.”

“Anh muốn rồi?” Thạch Văn Bỉnh bật cười lớn tiếng: “Oắt con, đồ đi đái còn có người chăm, anh cũng xứng sao?”

Anh ta giơ tay lên: “21 tỷ, tôi muốn rồi.”

Giang Nghĩa lập tức đáp lại: “24 tỷ!”

Một sợi dây chuyền có giá tới 24 tỷ, một con số cực kỳ cao, nói thật, đã có hơi vượt dự tính rồi.

Vẻ mặt Thạch Văn Bỉnh rất bất mãn: “Mẹ kiếp anh tìm chết đúng không? Cố ý chơi ông đây?”

Giang Nghĩa giơ tay: “Có bản lĩnh thì anh tăng giá, người của nhà họ Thạch các anh lẽ nào chỉ được cái mồm? Trên thực tế nghèo vô đối?”

“Mẹ kiếp đánh rắm đi!” Thạch Văn Bỉnh lập tức tăng giá: “Tôi trả 30 tỷ!”

Không đợi anh ta nói xong, Giang Nghĩa lập tức đáp lại: “36 tỷ!”

Giá của Giang Nghĩa luôn cao hơn anh ta.

Thạch Văn Bỉnh không vui lòng rồi, 36 tỷ, một sợi dây chuyền phỉ thúy? Cái giá này tuyệt đối không đáng.

Anh ta có ý rút lui.

Giang Nghĩa cười mỉa mai: “Nói cái gì mà muốn tặng cho người trong lòng dây chuyền tượng trưng cho tình yêu, ha ha, thì ra tình yêu của các người rẻ mạt như vậy. Còn mua cái gì mà dây chuyền phỉ thúy? Theo tôi thấy, anh mua dây chuyền thủy tinh là đủ rồi.”

Thạch Văn Bỉnh nghiến răng: “Giang Nghĩa, anh đây là cố ý đấu với tôi đúng không? Tôi khuyên anh làm người đi, chọc điên tôi không có trái ngọt cho anh ăn đâu.”

“Vậy sao? Tôi ngược lại muốn nhìn xem anh có bản lĩnh gì”

Lửa giận của Thạch Văn Bỉnh hoàn toàn bị đốt cháy, sợi dây chuyền này ngày hôm nay, nói cái gì anh ta cũng phải có được!

“39 tỷ.”

Thạch Văn Bỉnh lần nữa ra giá.

Tuy nhiên, Giang Nghĩa lại mỉm cười: “Mỗi giá tăng giá đều lề mề, nhà họ Thạch các anh nhìn trông rất nghèo nhỉ?”

Anh giơ tay ra hiệu: “Tôi trả 45 tỷ.”

Thạch Văn Bỉnh quát một tiếng: “Mẹ kiếp, ông đây trả 60 tỷ!”

Sợi dây chuyền phỉ thủy giá khởi điểm 9 tỷ, vèo cái đã lên tới 60 tỷ, cái giá này đã cao hơn giá gốc rất nhiều, có thể nói, hoàn toàn không xứng đáng.

Nhưng vì thể diện, vì cái gọi là tình yêu, Thạch Văn Bỉnh cắn răng cũng phải mua.

Lúc này, Giang Nghĩa tính toán, cũng được rồi.

Vì vậy anh rất tự giác rút khỏi cuộc cạnh tranh giá.

“60 tỷ mua một sợi dây chuyền phỉ thúy, ừm, anh giỏi, tôi không theo nữa.”

Thạch Văn Bỉnh thở phào, cười mỉa mai: “Oắt con, bây giờ anh biết sự lợi hại của tôi rồi chứ? Đọ tài lực với nhà họ Thạch chúng tôi, anh thật sự là lấy trứng chọi đá, không lượng sức mình!”

Giang Nghĩa mỉm cười nói: “Phải, tài lực của nhà họ Thạch thật sự rất kinh người, vậy mà tiêu 60 tỷ mua một sợi dây chuyền giả, cũng không biết nghĩ kiểu gì nữa. Đây có phải cũng tượng trưng cho tình yêu của các người, cũng là giả không?”

Thạch Văn Bỉnh khinh thường nói: “Mẹ kiếp anh là cái loại không ăn được nho thì chê nho chua điển hình.”

Anh ta vỗ tay: “MC, tôi yêu cầu để chuyên gia giám định của tôi đến một chuyến, giám định thật giả của sợi dây chuyền này.”

MC gật đầu: “Được.”

Không lâu sau, một chuyên gia giám định tới hiện trường, tiến hành giám định sợi dây chuyền phỉ thúy mà Thạch Văn Bỉnh đấu giá với 60 tỷ.

Lúc đó, Thạch Văn Bỉnh lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa: “Oắt con, anh đợi đấy, có kết quả giám định, tôi ngược lại muốn xem mặt của anh sẽ bị “đánh” thành cái dạng gì.”

“Nói đồ tôi mua là giả sao? Anh hiểu cái quái gì.”

Giang Nghĩa mỉm cười không nói chuyện.

Sau khi kiên nhẫn chờ đợi gần 10 phút thì đã có kết quả giám định.

Chuyên gia cẩn thận nói: “Theo như phán đoán giám định kỹ càng của tôi, chất liệu phỉ thủy của sợi dây chuyền quả thật không phải giả.”

Trên mặt Thạch Văn Bỉnh nở nụ cười.

“Nhưng! Sợi dây chuyền này chỉ được gia công từ những mảnh vụn của phỉ thủy khác, giá trị thực sẽ không vượt qua 150 triệu.”