Có một câu nói rằng: Sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kì lạ.
Chuyện bất thường như này chắc chắn là có một nguyên do sâu xa hơn.
Giang Nghĩa trả lời: "Tôi vừa tra tấn thiếu chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên sống không bằng chết, Thuỷ Vân Thiên là thế lực lớn nhất ở Nam Thành. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, vậy mà đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô cảm thấy có bình thường không?"
Tân Uẩn lúc này mới nhận ra được vấn đề.
Đúng vậy, quá bất thường!
Xét ở góc độ bình thường, Thuỷ Vân Thiên chắc chắn sẽ dẫn người đến bao vây khách sạn nhằm giết anh.
Nhưng lúc này lại không có động tĩnh gì cả, điều này rất bất thường.
Lời giải thích duy nhất là...
Tân Uẩn đột nhiên tỉnh ngộ: "Ý của anh là Tiểu Điệp hoàn toàn không có ý định quay về với anh, mà là bị chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên uy hiếp?"
Giang Nghĩa gật đầu: "Rất có thể."
Tân Tử Dân cũng nhìn ra được kế bẩn này: "Đây là dùng mưu ‘gậy ông đập lưng ông’ đấy sao? Cố ý đưa thời gian và địa điểm để lừa cậu đến, bọn họ đã sớm mai phục ở đó rồi, chỉ chờ cậu cắn câu mà thôi!"
Tân Uẩn vô thức nắm chặt tay Giang Nghĩa: "Giang Nghĩa, vậy anh không được đi!"
Đã biết rõ mục đích của đối phương mà còn đâm đầu vào thì quả thật rất ngu ngốc.
Nhưng Giang Nghĩa thì không nghĩ vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Nếu như tôi không đi thì Tiểu Điệp sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, theo nguyên tắc làm việc của Thuỷ Vân Thiên thì chắc chắn bọn họ sẽ giết cô ta."
"Vậy nên tôi bắt buộc phải đi."
Tân Uẩn lo lắng nói: "Nhưng rõ ràng anh biết đối phương giăng sẵn lưới mai phục anh, vậy mà anh vẫn đi, không phải là muốn tìm cái chết sao?"
Đúng!
Điều này đúng với người thường, nhưng đối với chiến thần Tu La mà nói, anh có thể chết sao?
Chó sói phục kích cừu là chuyện đúng đắn, nhưng sói phục kích sư tử thì không phải là một quyết định sáng suốt.
Chuyện ai thắng ai, khó nói trước lắm!
Giang Nghĩa nói: "Ngày mai tôi nhất định phải đi, không chỉ đi mà còn dẫn theo Tiểu Điệp quay về nữa!"
Lời nói này nghe giống như lời của một tên ngốc đang nói mớ.
Bản thân anh có thể sống sót trở về không còn chưa dám chắc, vậy mà còn muốn cứu Tiểu Điệp?
Điên rồi! Đúng thật là điên rồi!
Tân Uẩn căng thẳng đến mức sắp bật khóc, cô ta thật sự không đành lòng nhìn Giang Nghĩa đi vào chỗ chết: "Đừng mà, Giang Nghĩa, anh đừng đi."
Giang Nghĩa không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh hỏi cô ta một câu: "Cô không tin tôi sao?"
Tin anh sao?
Tân Uẩn cắn chặt môi, nhớ lại những gì Giang Nghĩa đã nói và đã làm, nhớ lại mỗi lần nguy cấp Giang Nghĩa đều có thể xoay chuyển tình thế, cho dù bị ép vào ngõ cụt thì anh cũng có thể mở ra cho mình một con đường sống!
"Được, tôi tin anh!"
Nhưng mà…
Tân Uẩn nhìn Giang Nghĩa với ánh mắt kiên định: "Nếu anh thất hứa không quay về, tôi sẽ không sống một mình!"
"Cô!!!"
Giang Nghĩa hoàn toàn sững sờ, từ ánh mắt kiên định của Tân Uẩn có thể thấy được cô ta tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Nhưng bất luận là vì bản thân hay vì Tân Uẩn thì Giang Nghĩa cũng không thể chết được.
"Hai người cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không chết."
"Tôi đi thu xếp một chút, hai người nhớ phải ở yên trong khách sạn, đừng có đi lung tung."
Nói xong, Giang Nghĩa rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Ngay khi rời khách sạn, Giang Nghĩa đã gửi tin nhắn cho Xạ thủ và Sư tử, bảo bọn họ bảo vệ sự an toàn cho hai ba con nhà họ Tân. Với sự bảo vệ của hai vị Thập Nhị Cung, anh tin rằng không có ai trong Nam Thành có thể đe dọa tính mạng của bọn họ.
Tiếp đó, Giang Nghĩa triệu tập người đến điểm hẹn.
Gậy ông đập lưng ông?
Hừ, chiến thần Tu La sẽ cho mấy người biết cái gì gọi là thống trị thế giới!
Thuỷ Vân Thiên?
Giang Nghĩa chắc chắn sẽ huỷ diệt hết tất cả.
Một mũi tên bắn xuyên mây, thiên quân vạn mã gặp nhau, lần này, Giang Nghĩa đích thân điều động Thần La Thiên Chinh, anh muốn san bằng toàn bộ Nam Thành!