Chiến Thần Tu La

Chương 552: Thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ



Giang Nghĩa đanh thép từ chối cô ta, hơn nữa nói: “Tôi có cách giải quyết Thủy Vân Thiên, cũng có năng lực đối phó xí nghiệp Thiên Đỉnh. Lần này đón cô trở về, tôi không chỉ là muốn thu phục Tôn Tại Ngôn.”

Anh nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm: “Càng muốn giải quyết xí nghiệp Thiên Đỉnh.”

Kẻ đầu sỏ hại chết em trai Giang Châu của anh, là đến lúc kết thúc rồi, trò chơi mèo vờn chuột đã chơi đủ lâu rồi, các phương diện của xí nghiệp Thiên Đỉnh đều trong trạng thái sụp đổ.

Tòa cao ốc bên bờ vực sụp đổ.

Giang Nghĩa cũng chán rồi, chuẩn bị tiễn đưa xí nghiệp Thiên Đỉnh đoạn đường cuối cùng.

Nửa tiếng sau.

Chiếc xe dừng ở dưới tòa nhà văn phòng của người tổng phụ trách, vừa xuống xe, cả người Tiểu Điệp cũng không biết nên nói gì mới được.

Cô ta cho dù không hiểu chuyện nữa, cũng biết nơi này là nơi nào.

“Giang Nghĩa, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

“Nơi này là nơi cốt lõi nhất của khu Giang Nam, chỗ của cơ quan chính phủ, anh dẫn tôi đến đây, không sợ bị chính phủ trừng phạt sao?”

Giang Nghĩa đã cười.

Chưa đợi Giang Nghĩa trả lời, chỉ thấy cửa của tòa nhà mở ra, một đám người vội vàng đi ra.

Một người đàn ông mặc vest thắt cà vạt đi tới, cúi người trước Giang Nghĩa: “Tổng phụ trách, anh vất vả rồi.”

Tổng... phụ trách?

Trong ánh mắt của Tiểu Điệp tràn ngập sự kinh ngạc và hoảng sợ, một tiếng gọi này, trực tiếp khiến Tiểu Điệp biết rõ thân phận của Giang Nghĩa.

Ở nơi như này được một đám cán bộ cấp cao gọi là ‘tổng phụ trách’, cộng thêm Giang Nghĩa có thể điều động nhiều lính có thực lực mạnh như vậy, thân phận của anh còn cần đoán sao?

Đã bày ở trước mắt rồi có được không!?

Chẳng trách, chẳng trách Giang Nghĩa dám mở miệng nói sẽ thu phục Tôn Tại Ngôn, giải quyết xí nghiệp Thiên Đỉnh.

Là tổng phụ trách của khu Giang Nam, muốn làm chút chuyện này, vậy còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao?

Tiểu Điệp bây giờ vô cùng hối hận, thái độ của cô ta đối với Giang Nghĩa ở trên đường đi thật sự không phải quá tôn trọng, cô ta chỉ cảm kích Giang Nghĩa, nhưng chưa từng sùng bái, sợ hãi Giang Nghĩa, cho nên rất nhiều lúc nói chuyện không biết lớn nhỏ.

Bây giờ biết thân phận thật sự của Giang Nghĩa thì bị dọa cho mặt mày trắng bệch.

Giang Nghĩa nhìn cô ta, cười rồi nói: “Đứng ngây ra đó làm gì? Phòng đã chuẩn bị xong cho cô rồi, về sau cô sống ở đây, bảo đảm cô an toàn.”

Đương nhiên, sống ở đây nếu còn có vấn đề an toàn, vậy cả thế giới đoán chắc không còn mấy nơi an toàn nữa.

Tiểu Điệp cung kính nói: “Cảm ơn, cảm ơn sự hậu ái của anh.”

Giang Nghĩa nhíu mày: “Tôi không thích cô khách sáo như vậy, vẫn là dùng thái độ ban đầu nói chuyện với tôi đi.”

“Hả? Không thích hợp đâu?”

“Không có gì không thích hợp cả, nào, đi theo tôi lên tầng.”

Tiểu Điệp lo lắng bất an đi theo đằng sau Giang Nghĩa, cô ta chẳng qua chỉ là một vũ nữ, thân phận thấp kém, trước giờ chưa từng vọng tưởng có một ngày có thể sống ở tòa nhà văn phòng của người tổng phụ trách.

Cái tốt của Giang Nghĩa, cô ghi nhớ trong lòng.

Kiếp này nhất định không màng mọi thứ để trả lại!

Giang Nghĩa đích thân dẫn cô vào phòng dành cho khách, sắp xếp cô ở lại, hơn nữa còn dặn thủ hạ phụ trách những gì cần thiết trong cuộc sống của Tiểu Điệp, bảo vệ an toàn của cô ta bất cứ lúc nào.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Giang Nghĩa lại xuống tầng, ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm.

Những ngôi sao đó, hiện ra một mặt người.

Một gương mặt của phụ nữ.

“Thu Huyền, anh trở về rồi, nhiều ngày không gặp như vậy, em vẫn khỏe chứ?”

Tiểu biệt thắng tân hôn.

Trải qua sự ly biệt trong khoảng thời gian đến Nam Thành, Giang Nghĩa bây giờ một lòng hướng về gia đình, hận không thể lập tức về đến nhà, ôm vợ nói lời yêu thương.