Ở một bên khác, chủ tịch của giải trí Ức Châu – Trình Đan Đình nói: “Phía giải trí Ức Châu ngoài quyên góp tiền, tôi kiến nghị mời ngôi sao, ca sĩ nổi tiếng, quay miễn phí một bộ phim, sau đó chiếu ở rạp, tất cả doanh thu phòng vé sẽ được quyên góp cho việc cải tạo lại công viên rừng.”
Chủ ý này không tồi.
Vừa có thể tiếp tục mở rộng sức ảnh hưởng của giải trí Ức Châu, vừa có thể giúp đỡ được việc xây dựng lại sau tai họa.
Điều quan trọng nhất là có thể khiến mọi người có ý thức về sứ mệnh và sự tham gia, chỉ cần xem phim thì có thể giúp được người khác, là một ý tưởng rất hay.
Vấn đề là...
Giang Nghĩa nói: “Quay một bộ phim tốn thời gian tốn công sức, đợi các cô quay xong thì muộn hết rồi.”
Trình Đan Đình nói: “Điểm này anh yên tâm, tôi sau khi quay về sẽ bảo nhiều đạo diễn, biên kịch hợp tác sáng tác kịch bản, sau đó chia tổ quay cùng lúc, cuối cùng cắt dựng biên tập lại.”
“Hiệu quả chắc sẽ kém một chút, nhưng bộ phim này chú trọng hình thức hơn nội dung, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Có thể, làm theo những gì cô nói đi.”
Sau khi thảo luận xong, mọi người chia ra làm việc.
Bên phía khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng lập tức đưa sản phẩm hồi phục loại mới ra thị trường, bên phía giải trí Ức Châu tiến hành sáng tác kịch bản ở mức độ nhanh nhất, liên lạc với các ngôi sao lớn tham gia diễn xuất.
Tất cả tiến nhanh nhanh như tên lửa.
Quy mô lớn như vậy, gần như trong nháy mắt, người của toàn khu Giang Nam đều biết hành vi của Tẩm Mộng và Ức Châu, đều khen ngợi hành vi của bọn họ.
Giờ phút này, chỉ có một số ít người không vui vẻ lắm.
Trung tâm thành phố, tòa nhà văn phòng của xí nghiệp Thiên Đỉnh, văn phòng chủ tịch.
Chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh ngồi trên ghế, nhìn những hành vi của Tẩm Mộng và Ức Châu, trong lòng rất bực bội.
Trên sô pha, Tôn Tại Ngôn cũng đang xem tin tức, không nói một câu.
Trầm mặc rất lâu.
Tôn Vĩnh Trinh không nhịn được mà tức giận đập bàn: “Cái tên Giang Nghĩa này giả vờ người tốt gì chứ? Vừa quyên góp tiền vừa đưa sản phẩm mới ra thị trường vừa quay phim, đệch, cậu ta coi mình là chúa cứu thế sao?”
Tôn Tại Ngôn khẽ mỉm cười.
“Ít nhất người ta suy nghĩ cho mọi người trong thiên hạ, là thật sự đang làm chuyện tốt.”
“Nếu không phục, anh cũng đi quyên góp tiền.”
“Cậu ta quyên góp 3000 tỷ, anh có thể quyên góp 6000 tỷ, 9000 tỷ, không ai cản anh cả.”
Tôn Vĩnh Trinh tức đến mức rên hừ hừ.
Nếu là nửa năm trước, ông ta cắn răng, thật sự có thể quyên góp 9000 tỷ, nhưng tình hình của xí nghiệp Thiên Đỉnh hiện nay, đừng nói 9000 tỷ, 900 tỷ ông ta cũng khó lấy ra được!
Thành tích của công ty luôn tụt dốc, giải trí Bách Khoa gần như ở trạng thái tê liệt.
Nếu không phải doanh nghiệp lớn, đổi lại xí nghiệp nhỏ bình thường, sớm đã toang rồi.
Nhưng cho dù là công ty lớn như xí nghiệp Thiên Đỉnh, cũng đã nghèo rớt mồng rơi, cứ tiêu hao như vậy, công ty sớm muộn gì cũng phá sản.
Tôn Vĩnh Trinh không vui nói: “Cậu rốt cuộc là người bên nào? Tôi mời cậu xuất sơn, là để giúp tôi bày mưu tính kế đối phó Giang Nghĩa, không phải nghe cậu dạy dỗ tôi!"
Tôn Tại Ngôn nói với vẻ khinh thường: “Nếu không phải vì Tiểu Điệp, anh nghĩ rằng tôi sẽ đứng chung với anh sao?”
Đôi anh em ruột này, ai cũng xem thường đối phương, không thích lẫn nhau.
Nhưng bọn họ đều cần đối phương.
Thái độ ngượng ngùng.
Hai người đều không lên tiếng, sau khi yên lặng một lúc, Tôn Tại Ngôn thở dài, từ tốn nói: “Vì Tiểu Điệp, tôi có thể hy sinh Giang Nghĩa, hy sinh công viên rừng, hy sinh người dân vô tội.”
Tôn Vĩnh Trinh vừa nghe, trên mặt nở nụ cười.
“Cậu nghĩ ra cách giải quyết Giang Nghĩa rồi sao?”
Tôn Tại Ngôn gật đầu: “Tai họa lần này chính là ngày tận của Giang Nghĩa, cậu ta làm càng nhiều thì sẽ chết càng thảm.”
“Thiết bị mới? Quay phim?”
“Ha ha, tôi muốn cậu ta thua toàn diện! Từ đó không ngóc đầu lên được!”