Tôn Vĩnh Trinh sốt ruột hỏi: “Em trai, kế hoạch của cậu đáng tin không?”
Tôn Tại Ngôn mỉm cười: “Không một sai sót, con người Viên Gia Tường tham lam, mặt dày vô sỉ, tóm được cơ hội sẽ chỉnh chết khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng; dính phải tên này, bọn họ xui xẻo tám đời.”
Tiền phạt, tiếng xấu, gần như là tất nhiên.
Tôn Vĩnh Trinh lại hỏi: “Nếu Viên Gia Tường tham tiền như vậy, vậy nếu khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng dùng tiền triệt họa thì sao?”
Tôn Tại Ngôn cười ha hả: “Loại chuyện này cũng chỉ có loại ngu xuẩn như anh nghĩ ra, dùng tiền triệt họa sao? Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chỉ cần dám bỏ tiền, tôi sẽ khiến bọn họ thêm một tội lớn --- đút lót! Đến lúc đó, bọn họ có tẩy như nào cũng không tẩy sạch được, không vấn đề cũng biến thành có vấn đề.”
Tôn Vĩnh Trinh có chút không vui, ông ta sao lại là kẻ ngu xuẩn?
Nhưng nghe thấy lời phía sau của Tôn Tại Ngôn, ông ta chuyển tức sang vui, bởi vì cục diện trước mắt, khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng thua chắc rồi.
Tôn Tại Ngôn tiếp tục nói: “Huống chi, tôi còn có hai sự chuẩn bị. Rất nhanh, ‘chiến đội’ thứ hai sẽ lên sân, tôi ngược lại muốn xem thử Giang Nghĩa sẽ tiếp chiêu như thế nào.”
Trải qua sứ bố trí kỹ càng, tin tức khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng không đến mấy ngày sẽ phải đóng cửa.
Thực lực của Tôn Tại Ngôn vẫn rất mạnh.
Nếu đổi thành công ty bình thường, người bình thường, tuyệt đối sẽ không chịu được ‘sự oanh tạc’ liên tục của anh ta, cho dù là Giang Nghĩa cũng có chút tốn sức.
Anh ta lật quyển sổ tiếp tục nói: “Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng gác sang một bên, bây giờ chúng ta nói tiếp về chuyện giải trí Ức Châu, lần này, tôi muốn nhổ tận gốc hai công ty, không cho Giang Nghĩa bất kỳ cơ hội trở mình nào!”
Tôn Vĩnh Trinh cười ha hả.
“Tuyệt vời, tuyệt vời.”
“Giang Nghĩa cậu không phải thích làm việc thiện hay sao? Tôi cho cậu làm càng nhiều, sai càng nhiều, bị thương càng nặng!”
“Phải biết, trên đời này, làm cái gì cũng được, chỉ là không thể làm người tốt!”
Sắc mặt của Tôn Tại Ngôn ở một bên có hơi tái nhợt.
Nếu không phải vì Tiểu Điệp, anh ta tuyệt đối sẽ không đưa ra hạ sách này, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy đối phó Giang Nghĩa.
Anh ta chỉ có thể nói một câu trong lòng: Xin lỗi.
Tôn Vĩnh Trinh ôm vai của anh ta: “Em trai, đừng chau mày ủ rột, tôi biết cậu đang nghĩ cái gì. Yên tâm, đợi khi cậu giúp tôi xử được Giang Nghĩa, xử lý công ty khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, giải trí Ức Châu, tôi dùng danh nghĩa của cậu quyên góp, giúp cậu giảm bớt gánh nặng tâm lý?”
Tôn Tại Ngôn đẩy ông ta ra: “Không cần anh giả nhân giả nghĩa, tôi chỉ cần thông tin của Tiểu Điệp! Đừng nói nhảm nữa, tiếp tục sắp xếp đối phó với giải trí Ức Châu.”
...
Ở một bên khác, ở trong phòng tiếp khách của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Trình Hải mặt xám như tro, đối với những lời của Viên Gia Tường, ông ta ngay cả giải thích cũng không biết giải thích kiểu gì, lẽ nào làm việc tốt cũng phải bị trừng phạt sao?
Đây là đạo lý gì vậy?
Viên Gia Tường dựa vào lưng ghế, rất ngông nghênh mà gác hai chân ở trên bàn họp.
Anh ta vừa gõ nhịp vừa nói: “Đừng diễn nữa, từng tuổi này rồi, còn giả bạch liên hoa với tôi, có ý nghĩa sao?”
Lúc này, cái đuôi hồ ly của Viên Gia Tường cuối cùng cũng lộ ra rồi.
Anh ta cười gian nói: “Tôi cũng không phí lời của ông nữa, ông cũng nhìn thấy rồi, hôm nay tôi đến một mình, biết tại sao không?”
Trình Hải sững người.
Có ý gì?
Viên Gia Tường khẽ nói: “Tôi ấy à, chỉ cho ông một cơ hội.”
Tuy Trình Hải vô cùng chính trực, nhưng không đại biểu ông ta ngu, một câu đơn giản thì nghe ra ý đồ của đối phương.
Không có chuyện gì không tới điện Tam Bảo.
Đặc biệt là loại vô sỉ như này, không được lợi không dậy sớm, không thể vất vả chạy từ xa tới kiểm tra danh sách, thì ra anh ta có mục đích khác, một chữ thôi: tiền!