Nói xong, bảy tám chiếc xe Van chạy tới, một đám phóng viên, thợ quay phim đều đến hiện trường.
Tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Không cần nghĩ, bọn họ đều là người đứng sau sắp xếp sẵn từ trước, chỉ cần quay lại khoảnh khắc gây tranh cãi, khiến khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng không thể giảo biện, hoàn toàn mang tiếng xấu.
Nhìn thấy nhiều phóng viên như vậy, Trình Hải lập tức ngây ngốc.
Giải thích kiểu gì đây?
Trăm miệng cũng không cãi được!
Sản phẩm của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng xuất hiện vấn đề, tin rằng không tới nửa tiếng thì sẽ lên trang nhất các mặt báo, đến lúc đó muốn cứu vãn cũng không được nữa.
Ngày tận thế của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, đến rồi.
Hứa Quân Mỹ ngẩng đầu lên, không hề có vẻ đau buồn, chỉ có sự đắc ý và vui mừng, giống như mục đích của cô ta cuối cùng cũng đạt được.
Mà khi mọi người đều cho rằng Tẩm Mộng xong rồi, không ai lưu ý tới, Giang Nghĩa đưa tay ấn mấy cái ở trên người của Uông Cường, chạm vào mấy huyệt đạo chính trên người anh ta.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Uông Cường vốn đã bị tê liệt, ngây dại, hai chân bó bột đột nhiên từ trên xe lăn nhảy lên!
Anh ta vừa nhảy vừa cười, vừa cười vừa gãi khắp người!
Thậm chí ngay cả thạch cao trên chân cũng bị làm vỡ, trực tiếp ngồi ở trên đất gãi ngứa.
Một màn này khiến tất cả mọi người có mặt nhìn tới ngây người, chuyện này... là sao? Người bại liệt còn có thể hành động tự do như vậy sao? Nhìn thế nào cũng cảm thấy khó tin.
Hứa Quân Mỹ cũng bị dọa giật mình, chuyện này hoàn toàn khác với kế hoạch ban đầu của cô ta.
Trong lúc rối, cô ta thậm chí máu không lên não, buột miệng nói ra: “Uông Cường, anh làm cái quái gì vậy?”
Đây là phản ứng bình thường đối với một người vợ sau khi nhìn thấy chồng có thể đi lại hay sao?
Rõ ràng không phải.
Một câu nói ra khỏi miệng, Hứa Quân Mỹ biết nói sai lời, lập tức bịt miệng lại.
Nhưng đã muộn rồi.
Các phóng viên phát giác điều không ổn, lũ lượt xoay ‘họng súng’, quay lại lời của Hứa Quân Mỹ, tiến hành hỏi một chuỗi câu hỏi đối với cô ta.
Những phóng viên này chính là súng.
Bạn có thể dùng bọn họ đối phó Giang Nghĩa, Giang Nghĩa đương nhiên cũng có thể dùng bọn họ đối phó bạn.
Hứa Quân Mỹ hoảng hốt biến sắc, né tránh phóng viên, một câu cũng không trả lời thì càng có thể nhìn ra điều khác thường bên trong.
Giang Nghĩa mỉm cười, nhìn sang Uông Cường ở đó nói: “Anh bây giờ cảm thấy như thế nào?”
Uông Cường vừa cười vừa gãi ngứa.
“Tôi rất ngứa, ngứa quá.”
“Hơn nữa, không biết tại sao, tôi luôn muốn cười, mau cứu tôi, hãy cứu tôi.”
Người bị liệt có thể đi lại, người ngây dại có thể nói chuyện bình thường, hai chân bị thương vậy mà có thể đập lớp thạch cao đi lại tự do, không cần Giang Nghĩa giải thích, mọi người đều có thể nhìn ra vấn đề trong đó.
Giang Nghĩa hừ lạnh một tiếng, không quan tâm Uông Cường nữa.
Mấy huyệt đạo anh ấn rất nhanh sẽ khôi phục bình thường, trong mười mấy phút này thì khiến anh ta cảm nhận cảm giác vừa ngứa vừa buồn cười.
Giang Nghĩa chĩa mũi giáo vào một người khác – Hứa Quân Mỹ.
“Cô, rốt cuộc là ai?”
“Tại sao muốn cố ý hãm hại khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chúng tôi?”
“Nói!!”
Sắc mặt của Hứa Quân Mỹ trắng bệch, cô ta muốn rời đi, nhưng một đám bảo vệ lũ lượt vây lại, đâu có cho cô ta cơ hội rời đi?
Bao gồm những người giúp cô ta diễn trò kia, không ai rời đi được cả.
Phóng viên điên cuồng chụp ảnh, quần chúng hóng chuyện xem náo nhiệt rất phấn khích, cũng lớn tiếng hét vào.
Trong tình thế không biết làm sao, Hứa Quân Mỹ ngồi sụp xuống đất, khóc rống lên.
“Chuyện không liên quan tới tôi, tôi chỉ là nhận tiền của người ta, làm theo yêu cầu của người ta.”