Tòa nhà làm việc của xí nghiệp Thiên Đỉnh, những chiếc xe sang kiểu dáng bình thường nối nhau đỗ ở bãi đỗ xe.
Nhìn trông không có gì khác thường.
Phòng họp.
Ai ai cũng mặc đồ bình thường ngồi với nhau.
Nhìn trông bình thường, thực chất không phải.
Nếu ai có nghiệp vụ nhìn thấy người ở đây, nhất định sẽ ngạc nhiên nói không thành lời, bởi vì những người này đều là người phụ trách của các rạp phim của khu Giang Nam.
Bình thường đám người này chỉ có các bữa tiệc lớn mới tụ tập lại với nhau, hiện nay lại khiêm tốn ngồi cùng với nhau, còn là ngồi ở trong phòng họp của xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Bọn họ muốn làm cái gì?
Đợi sau khi tất cả mọi người đến đủ, cửa của phòng họp được khóa trái, không ai tiến vào được.
Chủ tịch của xí nghiệp Thiên Đỉnh --- Tôn Vĩnh Trinh ngồi ở vị trí đầu bàn họp, ông ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nghiêm nghị nói: “Các vị có mặt tại đây đều là nhân tài kiệt xuất một phương của ngành điện ảnh của khu Giang Nam, hôm nay mọi người tụ tập lại, mục đích tôi đã nói rõ trong email, mục tiêu của chúng ta giống nhau, bốn chữ - giải trí Ức Châu!”
Nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Nhìn ra được, bọn họ vừa hận vừa sợ giải trí Ức Châu, sớm đã muốn loại bỏ, nhưng lại không dám dễ dàng động chạm vào nhân vật tầm cỡ này.
Hiện nay có xí nghiệp Thiên Đỉnh cầm đầu, tất cả mọi người hợp lại cùng nhau đối phó giải trí Ức Châu, vậy thì có thể làm.
Tôn Vĩnh Trinh nhìn một vòng, tiếp tục nói: “Từ khi giải trí Ức Châu phát triển, chắc mọi người sống đều không dễ chịu nhỉ?”
Giới điện ảnh trước kia rất loạn.
Càng loạn, bọn họ càng kiếm.
Từ sau khi giải trí Ức Châu tiến vào, thanh lọc vùng nước đục này, tiền bọn họ kiếm được càng ngày càng ít, tiền ẩn cũng không nhìn thấy nữa.
Điều mấu chốt nhất là phần chia trác mà giải trí Ức Châu muốn cao hơn nhiều so với các công ty khác, đồng nghĩa với việc xẻo thịt trên người bọn họ.
Những người này sớm đã có bất mãn, nhưng vì phim của Giải Trí Ức Châu quả thật bán ra tiền, cho nên bọn họ luôn nhẫn nhịn.
Hôm nay, coi như có người dám dẫn đầu nói ra vấn đề.
Tôn Vĩnh Trinh nhìn mọi người đều mang vẻ nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười: “Xem ra mọi người đều có vướng mắc với giải trí Ức Châu, vậy tôi không nói nhảm nữa, lần này gọi mọi người đến, chính là để đối phó giải trí Ức Châu.”
“Tôi đồng ý với mọi người, chỉ cần lật đổ giải trí Ức Châu, chúng ta vẫn quy tắc cũ mà làm việc, thậm chí tôi sẽ nhường thêm 10% lợi nhuận cho mọi người.”
“Ai bằng lòng theo tôi, ở lại; ai không bằng lòng thì ra ngoài.”
Tôn Vĩnh Trinh nhìn mọi người.
Trong lòng mỗi người ở đây đều đang nghiền ngẫm, một mình bọn họ đều không dám đối đầu với giải trí Ức Châu, nhưng nhiều người như vậy hợp lại, vậy thì khác rồi.”
Vì để kiếm được nhiều tiền hơn, làm!
“Tôn tổng, tôi ủng hộ ông.”
“Xử lý giải trí Ức Châu, trở lại thời đại mọi người kiếm tiền như lúc đầu.”
“Cứ quyết vậy đi, giải quyết nó!”
Đối với phản ứng của mọi người, Tôn Vĩnh Trinh rất vui.
Điều này gần như giống với dự liệu của ông ta.
Đè tay xuống, Tôn Vĩnh Trinh ra hiệu mọi người yên lặng, sau đó bình tĩnh nói: “Giải trí Ức Châu cơ nghiệp lớn, gần đây còn đang làm từ thiện, danh tiếng rất tốt. Hoặc không động vào nó, muốn động thì phải xử lý triệt để nó.”
“Không thể cho nó một chút cơ hội trở mình!”
“Vì vậy, tôi chuẩn bị một bản kế hoạch chi tiết, chỉ cần mọi người bỏ ra chút sức, tôi dám bảo đảm, giải trí Ức Châu --- chết chắc!!!”