Phương Khánh Dương cực kỳ mừng rõ, có được lời hứa của Trình Đan Đình, hôm nay ông ta đến xứng đáng rồi.
Sau đó, Phương Khánh Dương dẫn người rời đi.
Trình Đan Đình thở dài, nói: “Để những quỷ hút máu này nôn tiền ra, thật là không dễ dàng.”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Tuy mấy trắc trở, nhưng kết quy chung quy là tốt. Danh tiếng của giải trí Ức Châu đạt tới đỉnh phong không nói, còn khiến tiền quyên góp càng nhiều.”
Anh nhìn những người quỳ hối cải đó, nói với Trình Đan Đình: “Những người này cô cũng đừng để bọn họ quỳ, bọn họ dù sao là người bị lừa, bỏ qua đi.”
Trình Đan Đình nhìn đồng hồ: “Người bị lừa thì như nào? Không phải cũng gây ra tổn hại đối với công ty chúng ta hay sao? Thời gian bọn họ quỳ còn chưa đủ, đợi đủ thời gian, tôi tự có sắp xếp.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Mấy ngày trước cô ta bị chèn ép quá ác liệt, cho dù kết quả bây giờ không tồi, cô ta vẫn muốn phát tiết.
Phụ nữ, khó tránh có hơi nóng tính.
Giang Nghĩa nhún vai bất lực, lúc này, điện thoại đổ chuông.
Nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Lâm Chí Cường: “Alo, lão đại, anh em nhà họ Tôn đã bị áp tải tới rồi, anh mau tới đi.”
“Tôi biết rồi.”
Cúp máy, Giang Nghĩa ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm một mình: “Châu, em nhìn thấy rồi chứ? Tôn Vĩnh Trinh hãm hại em, anh đã bắt ông ta rồi; xí nghiệp Thiên Đỉnh, từ nay về sau không tồn tại nữa; em có thể yên nghỉ rồi.”
...
Màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi qua.
Cửa sổ sát sàn cực lớn mở một nửa, rèm cửa được gió thổi bay bay.
Chiến thần Tu La, ngồi vững vàng trên ghế trong phòng của người tổng phụ trách, Lâm Chí Cường đứng ở bên dưới.
Cộp cộp cộp, một chuỗi tiếng bước chân truyền tới.
Hai anh em Tôn Vĩnh Trinh, Tôn Tại Ngôn được cảnh sát ải tải đi vào, hai tay đều bị còng lại.
Hai người bọn họ có hơi nghi hoặc, tại sao mình không bị đưa vào cục cảnh sát, không bị nhốt vào nơi tạm giam, mà đưa tới phòng làm việc của người tổng phụ trách khu Giang Nam.
Rất kỳ lạ.
Cốc, cốc, cốc, ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn, truyền tới âm thanh giòn tan.
Hai anh em không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Sau khi ánh mắt của bọn họ tập trung vào người ngồi ở đó, cùng lúc rơi vào trạng thái sốc cực độ, hai người sửng sốt tới mức cái cằm sắp rớt xuống.
Kinh ngạc tới mức không thể tin được, thật khó tin, không thể dùng ngôn ngữ diễn tả.
Ngồi ở đó, không phải ai khác, chính là người đối đầu sống chết của bọn họ --- Giang Nghĩa!!!
“Giang Nghĩa? Cậu, cậu sao lại ngồi ở đây?”
Tôn Vĩnh Trinh nhìn hai bên, lại nhìn Giang Nghĩa, thật sự nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Ông ta không có nhớ nhầm, khi đến nhìn rõ ràng, nơi này chính là tòa nhà văn phòng của người tổng phụ trách, phòng đi vào là văn phòng của người tổng phụ trách.
Nhưng tại sao, người ngồi đó lại là Giang Nghĩa?
Nghĩ không thông.
Tôn Tại Ngôn ở bên cạnh, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, rất nhanh đã khôi phục lý trí.
Tuy anh ta rất không muốn tin, nhưng từ các manh mối suy đoán, anh ta đã đoán ra thân phận của Giang Nghĩa.
Đó là...
Tôn Tại Ngôn ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, biểu tình nghiêm túc, giọng điệu trầm thấp.
“Cậu giỏi nha, Giang Nghĩa.”
“Ồ không, nên gọi cậu là ‘Tổng phụ trách khu Giang Nam’ đại nhân!”
Tổng phụ trách khu Giang Nam!
Sau khi nghe thấy cách gọi như này, Tôn Vĩnh Trinh trực tiếp bị dọa mềm nhũn hai chân, đứng cũng không đứng nổi, ngồi phịch xuống đất.