Giang Nghĩa cười gượng: “Anh cũng chẳng phải là bạn cùng lớp của em, đi cùng có vẻ không ổn lắm nhỉ?”
“Hả? Vậy sao?” Đinh Thu Huyền cười xấu xa: “Hồi học cấp ba, em là hoa khôi của lớp đấy. Rất nhiều nam sinh từng viết thư tình cho em, nghe nói lần này bọn họ cũng đi họp lớp, ai nấy cũng sốt sắng bảo muốn đi. Anh yên tâm để em đi một mình sao?”
Lời này chính là để khích Giang Nghĩa.
Quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm!
Tuy chiến thần Tu La có sức mạnh và trí tuệ vượt xa người bình thường nhưng trên phương diện tình cảm, anh vẫn luôn như học sinh tiểu học.
Mà cũng chẳng có gì lạ.
Trên đời này chẳng có ai hoàn hảo. Dù Giang Nghĩa lợi hại đến đâu cũng sẽ có điểm yếu.
Tình cảm chính là điểm yếu của anh.
Vừa nghe tới chuyện cô vợ xinh đẹp của mình bị những người đàn ông khác “nhắm trúng”, bình giấm trong lòng Giang Nghĩa lập tức bị lật. Anh cúi đầu nghiến răng nói: “Bây giờ anh đi lấy chìa khoá xe.”
Đinh Thu Huyền nhìn theo bóng Giang Nghĩa đi vào phòng, cô bật cười khúc khích. Đây là nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
Đinh Nhị Tiến gõ nhẹ bát: “Không biết lớn nhỏ gì cả, sau này con không được bắt nạt Giang Nghĩa nữa, biết chưa?”
Đinh Thu Huyền chu môi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, họ nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ rồi Giang Nghĩa mới chở Đinh Thu Huyền đến nơi đã hẹn trước-nhà hàng Trường Thanh.
Nhà hàng này không phải là một nhà hàng vô cùng cao cấp nhưng lại có chiến lược kinh doanh đúng đắn. Món Tứ Xuyên của nhà hàng này có mùi vị vô cùng chính tông, đặc biệt là lẩu Tứ Xuyên, toàn bộ khu Giang Nam không có nhà hàng sánh kịp.
Vậy nên rất nhiều tụ tập công ty, họp lớp đều thích tổ chức họp mặt ở nhà hàng Trường Thanh.
Anh dừng xe lại.
Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền nắm tay bước vào cửa. Vừa ngẩng đầu lên, anh liền thấy một tấm biển cổ kính có viết hai chữ: Trường Thanh!
“Vào thôi, bọn họ đã chuẩn bị hết cả rồi.”
“Ừm.”
Đinh Thu Huyền sải bước vào trong, theo như tin nhắn trong nhóm chat thì bọn họ đã đặt trước phòng bao số 6. Đây là phòng bao lớn nhất nhà hàng Trường Thanh.