“Đúng vậy, bánh trôi này rất thơm, tôi còn muốn một bát nữa.”
“Giang Nghĩa thật sự không đơn giản đấy, thế mà mời được sư phụ của Long Thành Viên tới, thật trâu bò!”
Những bạn học này gió chiều nào che chiều ấy, trước đó còn nịnh nọt Chân Đào, lúc này tất cả lại đều tâng bốc Giang Nghĩa.
Tất cả bọn họ đều không có chính kiến, ai hay thì nghe người đó.
Tuy rằng không biết Giang Nghĩa lương tháng hai tư triệu làm sao mời được sư phụ nổi tiếng, nhưng có thể chắc chắn, có thể mời được sư phụ nổi tiếng, nhất định rất lợi hại.
Nhìn bánh trôi trước mặt, Chung Đào khó có thể nuốt nổi, ngay cả bưng bát lên đều không muốn.
“Hừ!”
Anh ta đập mạnh lên bàn một cái, không khống chế được cơn giận.
Giang Nghĩa mỉm cười lắc lắc đầu, bưng bát bánh trôi lên, còn phải nói, bánh trôi số một cả nước chắc chắn là ăn ngon rồi.
Mọi người đang ăn, cửa phòng bao bị đẩy ra, một cô gái bước vào.
Khi nhìn thấy cô gái này, tất cả con trai trong phòng mắt đều sáng lên.
Cô chính là á khôi của cả khoa — Dương Quân Như, năm đó cùng Đinh Thu Huyền được gọi là ‘Như Huyền hai vị tiên tử’, cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, người theo đuổi không phải là số ít.
Thấy chẳng thể làm gì được Đinh Thu Huyền, đám con trai lại sôi nổi quay sang Dương Quân Như.
“Quân Như, sao giờ cậu mới đến vậy?”
“Trên đường kẹt xe, xin lỗi đã tới muộn.” Giọng Dương Quân Như rất nhỏ, khi nói chuyện có thói quen cúi đầu, dáng vẻ như cô gái bích ngọc, khiến đám con trai không ngừng nuốt nước miếng.
“Quân Như, ngồi cạnh tớ này.”
Đinh Thu Huyền duỗi tay kéo Dương Quân Như, để cô ngồi gần mình, hai người khi đi học là bạn bè không có gì phải giấu giếm, sau này bất đắc dĩ mới ai đi đường nấy. cắt đứt liên lạc.
Chị em tốt nhiều năm lại gặp mặt lần nữa, hai người đều vui mừng không thôi.
Hai vị mỹ nữ thế mà ngồi cạnh nhau, đám con trai đều đau lòng rơi lệ, đúng là phí phạm của trời! Họ không thể ngồi gần người đẹp, thật tiếc thay, thật đáng buồn, thật đáng tiếc.
Chung Đào ho khan một tiếng, hỏi: “Quân Như, nghe nói cậu gả cho một vị huấn luyện viên bóng đá?”
Dương Quân Như gật đầu.
Chung Đào tiếp tục nói: “Tên là gì ấy nhỉ? Hình như là… La Phong?”
La Phong?
Tức thì, mọi ánh mắt ở đây đều sáng lên. Một tên con trai cợt nhả nói: “Chính là người tháng trước vì một trận bóng giả, bị fan bóng đá đánh gãy chân, bị câu lạc bộ bóng đá chấm dứt hợp đồng, ‘huấn luyện viên bóng giả’ — La Phong đó sao?”
Dương Quân Như cúi đầu, vẻ mặt rất khó coi.
Chung Đào rất đắc ý.
Anh ta biết rõ chuyện của La Phong nên mới cố ý nói như vậy, chỉ vì tự giải vây cho mình mà nhục nhã Dương Quân Như.
Nhớ năm đó khi đi học, thành tích của Dương Quân Như luôn xếp trên anh ta, khiến trong lòng anh ta luôn khó chịu. Sau đó anh ta muốn theo đuổi Dương Quân Như, còn bị từ chối trước mặt nhiều người.
Nỗi nhục đó, anh ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Giờ đã đến lúc thanh toán!
Chung Đào lạnh lùng nói: “Quân Như, cậu nói, sao cậu lại có thể như thế chứ, cậu xinh đẹp như vậy, thành tích học tập cũng tốt, còn là nghiên cứu sinh, người theo đuổi cậu cũng cả đống. Vì sao lại không gả cho một ông chủ lớn mà hưởng thụ cuộc sống, sao cứ phải chạy theo ‘tình yêu’ chứ? Cậu điên rồi phải không?”
Dương Quân Như khẽ cắn môi, cực kỳ ủy khuất.
“Anh Phong đối với tớ rất tốt.”
“Tốt thì được gì chứ?” Chung Đào khinh thường nói: “Đàn ông ấy mà, phải có năng lực, phải biết kiếm tiền! Đối với cậu tốt, nhưng không có tiền thì được cái quái gì chứ? Ví dụ như người nào đó lương tháng chỉ có hai tư triệu, còn không có chí tiến thủ, cả ngày mặt dày ăn trực uống trực.”
Khi anh ta đang chỉ trích La Phong, còn không quên móc mỉa Giang Nghĩa một chút.