Mấy bạn học ba đầu sáu tay đỡ Chung Đào dậy, có người lập tức bấm gọi 115, hoảng loạn khiêng Chung Đào lên xe cứu thương.
Cá không ăn muối cá ươn ở ngay trước mắt.
Ý tốt của Giang Nghĩa bị anh ta hiểu lầm, bây giờ xem như chịu thiệt lớn.
Vì trận huyên náo này, buổi họp lớp đang yên lành cũng trở nên nhàm chán, mọi người đều không còn hứng thú ăn tiếp, tùy tiện nói vài câu liền không vui giải tán.
Đinh Thu Huyền và Dương Quân Như cùng ra khỏi nhà hàng.
Trong lúc đó, Dương Quân Như nói: “Thu Huyền, chồng cậu là thần y, có thể nhờ anh ấy giúp…”
Không đợi cô ấy nói xong, Đinh Thu Huyền chắc chắn gật đầu: “Không cần nói nữa, tớ biết cậu muốn nói gì, không thành vấn đề. Dù cậu không nói, tớ cũng sẽ kêu Giang Nghĩa chữa bệnh cho chồng cậu. Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, chúng ta xuất phát ngay đi.”
“Thu Huyền, cảm ơn.”
“Cậu là chị em tốt của tớ, nói lời này là xem tớ thành người ngoài rồi.”
Đinh Thu Huyền nhìn xung quanh: “Quân Như, xe cậu dừng ở đâu? Tớ cùng cậu đi lấy xe.”
Dương Quân Như ngượng ngùng vuốt tóc: “Tớ đi xe buýt tới.”
“Hả? Xe của cậu đâu?”
“Bán rồi.”
“Sao lại thế?”
“Anh Phong trị bệnh cần rất nhiều tiền, tớ hết cách rồi.”
Từ lời nói của Dương Quân Như có thể nhìn ra, nhất định gần đây cô ấy sống cực kỳ không như ý.
Đinh Thu Huyền nắm chặt tay Dương Quân Như: “Cậu khổ như vậy, sao không đến tìm tớ giúp đỡ chứ? Cậu biết mà, chỉ cần cậu mở miệng, tớ nhất định sẽ giúp.”
Mũi Dương Quân Như chua xót, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.
“Anh Phong sống như chuột qua đường, người người đánh mắng, tớ sợ liên lụy các cậu, không dám nói.”
“Ngốc, sau này tuyệt đối đừng có suy nghĩ như vậy!”
Đinh Thu Huyền ôm Dương Quân Như, cho cô ấy tình yêu thuần khiết nhất.
Sau đó, họ lần lượt lên xe, Giang Nghĩa lái xe đến nhà Dương Quân Như.
Trước đây nơi Dương Quân Như ở cũng tính là xa hoa, nhưng từ sau khi La Phong xảy ra chuyện, để khám bệnh, họ bán cả nhà, hiện tại thuê một căn nhà ở ngoại ô.
Hơn một tiếng sau, tới nơi.
Đây là tiểu khu khá hoang vắng, liếc mắt liền biết là khu nhà nghèo, cũng khó tránh hai tay Dương Quân Như lại chai sạn.
Ở nơi thế này, không biết mỗi ngày phải gặp biết bao vất vả.
Đinh Thu Huyền càng nhìn càng khó chịu.
Cô gái tốt đẹp năm ấy, được nâng niu chiều chuộng, lựa chọn gả cho tình yêu, cuối cùng lại rơi vào bước đường này, khiến người ta không nhịn được than thở.
Nhưng dù vậy, Dương Quân Như vẫn không từ bỏ La Phong, vẫn một lòng một dạ ở bên anh ta.
Tình yêu của họ, đủ thuần khiết, cũng đủ chân thật.
Ba người vào tiểu khu, đến trước căn nhà Dương Quân Như thuê, kết quả vừa tới cửa đã nhìn thấy cửa đang mở.
“Hử? Lúc tớ đi nhớ đã đóng cửa rồi mà.”
Chân La Phong gãy, không thể xuống giường mở cửa, vậy sao cửa lại mở?
Trộm vào?
Dương Quân Như vội vào xem, lại phát hiện trong phòng có một người đàn ông mặc tây trang thắt cà vạt đang ngồi, sau lưng anh ta còn có hai người đàn ông vạm vỡ đang đứng, nhìn không giống người tốt.
La Phong đang nằm trên giường.
La Phong vừa nhìn thấy Dương Quân Như, lập tức nói: “Quân Như, đi mau!”
Không kịp rồi.
Lời vừa nói ra, bốn người đàn ông lực lưỡng đã đi ra, chặn cửa lại, Dương Quân Như, Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa bị nhốt trong phòng, căn bản không ra được.