Chiến Thần Tu La

Chương 611: Chuyển đến nơi khác sống



Ơn nghĩa này của Giang Nghĩa thật sự quá lớn, lớn đến nỗi cả đời này La Phong và Dương Quân Như có lẽ không thể nào quên nổi.

Biết bao nhiêu từ ngữ, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng hai chữ cảm ơn để thay thế.

Giang Nghĩa khoác tay ra hiệu không có gì, sau đó ngồi ở bên đường nói với La Phong: “Tôi là bác sĩ, để tôi xem thử tình trạng chân của anh, có lẽ vẫn có thể có hi vọng bước đi một lần nữa.”

Câu nói này khiến La Phong vô cùng kích động.

Có ai lại chịu đựng được việc tuổi còn trẻ mà bị gãy chân, cả đời này cứ nằm ở trên giường?

Dương Quân Như nhanh tay kéo chăn lên để lộ cái chân bị đánh gãy.

Giang Nghĩa bắt đầu kiểm tra nghiêm túc, sau khi xem xét một phen, anh nhíu mày: “Bị thương quá nặng, người ra tay rất độc ác, cùng lắm tôi chỉ có thể để anh đứng lên đi lại bình thường, đá bóng hay là vận động mạnh thì tuyệt đối không làm được.”

Hai mắt La Phong phát sáng.

“Có thể bước đi một lần nữa là được rồi, tôi là một huấn luyện viên, không phải là một vận động viên bóng đá, không đá cũng không sao hết.”

“Chỉ cần có thể đi, tôi đã có thể nuôi sống cả gia đình.”

Giang Nghĩa mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: “Đôi chân này của anh còn phải được trị liệu thật tốt, cần phải có dược liệu quý giá, nhưng nơi này không có.”

Dương Quân Như liền hụt hẫng.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Dược liệu quý giá chắc là đắt lắm nhỉ?”

Giang Nghĩa nói: “Yên tâm đi, chi phí dược liệu cùng với tiền chữa bệnh cứ tính cho tôi. Bên cạnh đó, các người không thể tiếp tục ở lại đây, thật sự không thuận tiện, việc trị liệu cũng sẽ bị ảnh hưởng, tôi có một nơi thích hợp, để tôi dẫn các người đi đến đó.”

Dương Quân Như và La Phong liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy ngại ngùng.

Dương Quân Như hoảng sợ nói: “Anh Giang, anh đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết phải làm như thế nào để báo đáp anh mới tốt, đặc biệt là mười tám tỷ đó, tôi..."

Cô ta muốn nói là có lẽ cả đời này cũng không thể trả hết, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Đinh Thu Huyền cười nói: “Cái cô gái ngốc này, bọn tớ tự nguyện giúp cậu mà, đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Nếu như Giang Nghĩa đã nói là có nơi thích hợp, vậy thì cứ lập tức chuyển đến đó đi, một nơi vừa dơ vừa bẩn như thế này đúng là không thích hợp để ở lại.”

“Được.”

Thế là Dương Quân Như dìu La Phong lên xe nhờ sự trợ giúp của Giang Nghĩa, để cho anh ta ngồi yên.

Lúc còn hai người.

Đinh Thu Huyền hỏi Giang Nghĩa: “Anh rút ra mười tám tỷ trong một lần, lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

Giang Nghĩa cố ý bày ra biểu cảm nhăn nhó: “Em biết rồi đó, anh đã ký hợp đồng với đội xe, bọn họ trả tiền thưởng trước cho anh, tất cả tài sản của anh đều ở đây này. Lúc đầu muốn dành cho em niềm vui bất ngờ, bây giờ đã mất trắng rồi.”

“Thì ra là thế.” Đinh Thu Huyền xem như đã hiểu: “Có thể giúp đỡ cho người khác, đây chính là niềm vui lớn nhất mà anh dành cho em, chỉ có điều lần này chắc anh phải làm việc cho đội xe nhiều lắm?”

“Đúng vậy, sau này có muốn lui cũng không lui được.”

Trên thực tế, Giang Nghĩa căn bản không nghĩ tới chuyện muốn lui.

Ở đội xe Ferrari, anh có thể điều khiển xe đua tân tiến nhất, đó chính là một sở thích trong những sở thích ít ỏi của anh, làm sao có thể bỏ nó được chứ?

Nói như vậy là đã có thể để mình danh chính ngôn thuận bắt đầu thi lái xe, lại có thể khiến vợ cảm thấy mình hào phóng, cớ sao lại không làm? Dần dà, Giang Nghĩa cũng có chút "âm mưu" của những người đàn ông đã kết hôn.

Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi, Giang Nghĩa lái xe chở một nhóm người rời khỏi.

Ở trên xe.

Dương Quân Như tò mò hỏi: “Anh Giang, anh muốn đưa chúng tôi đi đâu vậy?”

“Phòng khám Nhân Trị.”

“Hả, đi đâu khám bệnh chứ?”

“Đi khám bệnh, và cũng là nơi ở?”

“Ở phòng khám Nhân Trị?” Dương Quân Như kinh ngạc: “Chuyện này sao có thể?”