Chiến Thần Tu La

Chương 637: 8 phần quà tặng



Ngày đại hỉ thổi khúc khóc tang, đây rõ ràng là đến gây sự.

Lần này, người có ngu lắm cũng nhìn ra sự tình không được bình thường, nhìn điệu bộ này, là dáng vẻ muốn làm một vố lớn.

Thế là có người liền mượn cớ ‘mắc tiểu’ đi trước một bước.

"Sếp Chu, tôi đi vệ sinh."

"Trong nhà của tôi có chút việc, đi trước một bước nha."

"Công ty cần ký hợp đồng, Sếp Chu, lần sau chúng ta uống tiếp."



Hai hổ đánh nhau tất có một con bị thương, những người này để tránh bị lan tới, trước hết chạy đi, đi ra bên ngoài khách sạn nhìn trông.

Bọn họ cũng không nóng nảy đi ngay, mà là thái độ xem náo nhiệt không sợ phiền phức, chỉ hi vọng hai đám người đánh nhau.

Càng ngày càng nhiều người đi, người của một trăm bàn trong khách sạn đi gần một nửa, còn lại đều là viên chức nhỏ trong công ty, không dám tùy tiện manh động.

Một bữa tiệc sinh nhật hoàn hảo trở thành bộ dạng này, khó tránh khỏi quá khó nhìn.

Trên mặt Bà cụ Lưu không nhịn được nữa.

Bà ta đứng dậy nổi giận nói: "Các người là ai? Dám gây sự ở sinh nhật của tôi? Các người có biết con trai tôi làm gì hay không? Hôm nay, các người ai cũng đừng hòng rời đi!"

Có con trai thế nào, liền có phụ huynh thế ấy.

Tính cách Chu Duẫn Cường như thế, một bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là bị Bà cụ Lưu ‘bồi dưỡng’ ra.

Sự tình nháo đến một bước này, xem ra là không chấm dứt được.

Chu Duẫn Cường nhìn Giang Nghĩa, giọng băng lãnh nói: "Cậu hôm nay là cố ý để cho tôi xuống đài không được đúng không?"

Giang Nghĩa cười.

"Tôi chỉ là đến tặng quà, sao lại để ông xuống đài không được chứ?"

"Sao, ngại quà tặng trọng lượng nhẹ hửm?"

Giang Nghĩa vung tay lên: “Đừng nóng vội, xem hết đồ vật bên trong, ông sẽ không còn cảm thấy quà tặng nhẹ nữa."

Lập tức có người tới mở ra nắp tám chiếc quan tài, chỉ thấy trong mỗi một chiếc quan tài đều nằm đấy một hán tử cường tráng, tay chân bọn họ bị trói, miệng đều bị dán chặt băng dính.

Đáng sợ nhất là con mắt.

Trên mắt tám tên tráng hán đều quấn lấy băng gạc, có thể thấy được rõ ràng, phía trên băng gạc có vết máu, điều này nói rõ con mắt tám người đều đã mù.

"Tám món quà tặng này, thích không?" Giang Nghĩa hỏi.

Chu Duẫn Cường thấy người bên trong quan tài, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Tám người này, đúng là người ông phái đi ra theo dõi Giang Nghĩa, mục đích đúng là muốn tìm ra toàn bộ bạn bè thân thích của Giang Nghĩa, để Giang Nghĩa đau khổ không muốn sống.

Kết quả chẳng những không có hoàn thành nhiệm vụ, còn bị Giang Nghĩa ‘phản sát’.

Ông để bọn họ theo dõi Giang Nghĩa?

Ha ha, kết quả là, con mắt toàn bộ tám người đều bị mù, một tên đều trốn không thoát.

Diêm Khải Văn không chịu nổi.

Những người này đều là ‘đồng đảng’ của anh ta, anh ta có thể diễu võ giương oai ở bên ngoài, tất cả đều dựa vào tám người này làm tay chân cho, lập tức tám người đều bị phế đi, sao anh ta có thể chịu được?

"Giang Nghĩa, cậu thật là ác độc!"

"Thật sao? Ác sao? So với việc anh làm ra, sợ là theo không kịp?"

Diêm Khải Văn tự nhiên biết Giang Nghĩa nói cái gì.

Hôm qua anh ta cố ý đưa thẻ nhớ khiêu khích, chính là muốn khiến Giang Nghĩa giận dữ, trên thực tế anh ta đã thành công, Giang Nghĩa xác thực rất tức giận, lửa giận công tâm, lửa giận ngút trời.

Khác với dự tính chính là, Diêm Khải Văn đánh giá sai thực lực Giang Nghĩa.

Anh ta xem Giang Nghĩa chỉ là nhân viên phổ thông, nhiều lắm là thân thủ không tệ, anh ta không sợ người như thế, có thể tùy ý cầm nắm, tùy tiện bắt nạt.

Nhưng anh ta đã sai.

Thân phận Giang Nghĩa cao hơn so với tưởng tượng của anh ta, lửa giận Giang Nghĩa cũng là thứ anh ta không chịu đựng nổi!