Chiến Thần Tu La

Chương 661: Thăm hỏi



Trang nhất tin tức của ngày hôm sau, không có ngoại lệ bất động sản Vinh Quang đã bị chiếm, nhiều rắn độc như vậy nhìn thôi cũng cảm thấy kinh tởm đáng sợ, chứ không cần nói đối diện với chúng ngay tại chỗ.

Giang Nghĩa một tay điều khiển vô lăng xe, một tay rút điện thoại tùy ý lướt tin tức, sau khi nhìn thấy bất động sản Vinh Quang gặp nạn, sự căm hận trong lòng anh mới giảm đi một chút ít.

Xe dừng lại cửa y quán Nhân Trị.

Giang Nghĩa xách một chút đồ bổ đi vào, vừa đi vào cửa lớn thì nhìn thấy La Phong đang tập đi dưới sự giúp đỡ của hai anh em Đỗ Càn, Đỗ Khôn.

“Giang thần y anh tới rồi.”



Em trai Đỗ Khôn cười ha ha đi tới nói: “Giang thần y anh lâu rồi không tới, chúng tôi đều rất nhớ anh.”

“Việc ở công ty khá nhiều, có chút bận. Đúng rồi, cái này cho anh.”

Giang Nghĩa đưa đồ bổ cho Đỗ Khôn, một phần trong đó là chuẩn bị cho anh trai Đỗ Khôn, phần còn lại là chuẩn bị cho La Phong.

Nhìn thấy Giang Nghĩa đến, trên mặt Tân Uẩn tràn ngập ý cười.

Cô ta khẽ mỉm cười nói: “Khoảng thời gian này La Phong khôi phục không tồi, đã có thể sử dụng nạng chống để đi rồi, thêm một khoảng thời nữa nữa tin rằng có thể đi lại bình thường.”

“Hơn nữa anh ta và anh em nhà họ Đỗ nói chuyện rất vui vẻ, liên quan tới bóng đá, bọn họ có rất nhiều điều có thể nói, tâm trạng tốt, đối với việc khôi phục bệnh tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Giang Nghĩa gật đầu, không ngờ lúc đầu để anh em nhà họ Đỗ chăm sóc La Phong, vậy mà còn có thu hoạch như này

Lúc này, La Phong cầm nạng, cà nhắc đi tới nói: “Giang thần y, cảm ơn sự chăm sóc của anh dành cho tôi.”

Giang Nghĩa xua tay: “Chuyện này không tính là gì cả, đúng rồi, cho anh xem tin tức.”

Anh mở tin tức về bất động sản Vinh Quang ra cho La Phong xem.

Sau khi đọc xong một chuỗi tin tức, La Phong ngửa đầu lên trời cười to: “Ông trời có mắt!”

Trước đó anh ta vì bị Chu Duẫn Cường của bất động sản Vinh Quang hãm hại, chân bị đánh gãy, vợ còn suýt nữa bị ép nghe theo đối phương, cục tức này luôn kẹt ở trong lòng không xả ra được.

Anh ta ngày nào cũng bị chuyện này làm cho tức tới tỉnh.

Bây giờ thì tốt rồi, ở hiền gặp lành ác giả ác báo, không phải là không gặp báo ứng mà chưa đúng thời điểm.

Chu Duẫn Cường làm nhiều điều ác, tóm lại phải chịu sự trừng phạt tương ứng.

La Phong nói: “Chỉ là tiếc những con rắn độc này không cắn chết tên khốn đó, còn giữ lại một mạng của ông ta ở lại nhân gian tiếp tục gây hại, hừ!”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Yên tâm đi, ông ta không thoát được đâu, trên đời này tồn tại công bằng. Chu Duẫn Cường làm nhiều chuyện ác như vậy, sẽ không dễ dàng dừng như vậy đâu.”

Giang Nghĩa cất điện thoại đi rồi hỏi: “Anh về sau có dự định gì?”

“Tôi ư?” La Phong thở dài: “Bây giờ tôi vì ‘đá bóng giả’, ở trong giới danh tiếng đã rất xấu rồi, không có đội bóng nào bằng lòng hợp tác với tôi nữa, sẽ không muốn mời tôi làm huấn luyện viên chính, tôi e là phải tìm lại công việc rồi.”

Câu nói này cũng gây nên sự đồng cảm của anh em nhà họ Tống.

Đỗ Khôn nói: “Haizzz, ước mơ của hai anh em chúng tôi cũng rất khó thành hiện thực. Đội bóng mà chúng ta đang hoạt động rất tệ, sắp giải tán rồi, chúng tôi cũng không biết sẽ đi đâu tiếp tục đá bóng, tồi tệ quá mà.”

Giang Nghĩa nheo mắt lại.

Bóng đá sao?

Anh nhớ lại một trận bóng mà anh đã xem khi ở Milan, trận thi đấu đó để lại ấn tượng sâu khắc cho anh.

Ở thời đại hòa bình này, bóng đá, chính là chiến tranh.

Không có cách nào có thể so sức ảnh hưởng hơn bóng đá.