Trên con đường nhựa rộng rãi, một chiếc xe nhỏ phóng nhanh như tên bắn, trong xe truyền ra tiếng hát vui vẻ.
Đám người La Phong vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ khi ký kết hợp đồng thành công.
Đột nhiên, anh ta nhận được một cuộc gọi từ Tân Uẩn của y quán Nhân Trị.
"A lô, bác sĩ Tân, có chuyện gì vậy?"
"La Phong, anh đang ở đâu vậy? Mau về đi, Quân Như xảy ra chuyện rồi.”
20 phút sau, xe dừng ở lối vào của y quán Nhân Trị, La Phong đẩy cửa lao thẳng vào y quán.
“Quân Như, cô ấy sao vậy?” La Phong hỏi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tân Uẩn cũng không dám lơ là, bảo người nhân viên kể lại toàn bộ ngọn nguồn sự việc, Giang Nghĩa và anh em nhà họ Đỗ cũng đứng phía sau lắng nghe.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt ai nấy đều ngạc nhiên.
Trong xã hội được cai trị bởi pháp luật, vẫn còn kẻ to gan ngạo mạn như vậy?
Chặn đường bắt cóc tống tiền nơi công cộng, kỹ năng diễn xuất lại có thể tốt như vậy, có thể đánh lừa được tất cả các cô các chú muốn vào giúp đỡ, đám người này tuyệt đối không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, có thể thấy được thủ đoạn cực kỳ nhuần nhuyễn.
Người lo lắng nhất là La Phong.
Anh ta biết rất rõ một người con gái như hoa như ngọc bị những người đàn ông như sói như hổ này bắt đi sẽ có kết quả như thế nào, hiện tại phải tranh thủ từng phút từng giây, nếu muộn một phút, Dương Quân Như có thể sẽ mất đi trinh tiết.
“Sự việc xảy ra ở đâu?” La Phong lớn tiếng chất vấn.
"Ở ngã tư đường rẽ về phía nam."
"Đưa tôi qua đó.”
Tân Uẩn bước tới nói: "La Phong, chân của anh vừa mới hồi phục, không thể kích động như vậy, bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, anh cứ tin tưởng cảnh sát đi.”
"Không được, tôi không thể đợi được, tôi muốn đi tìm Quân Như, mau đưa tôi đến đó.”
Khi nói lời này, nước mắt của La Phong sắp rơi xuống rồi.
Người nhân viên nhanh chóng đưa La Phong đến địa điểm xảy ra sự việc.
Giang Nghĩa dặn dò anh em nhà họ Đỗ: “Các cậu cũng mau qua đó, phải để mắt tới La Phong, đừng để anh ta làm chuyện ngu xuẩn.”
"Rõ!"
Anh em nhà họ Đỗ vội vàng chạy theo.
Nhìn thấy bóng lưng của mọi người rời đi, Tân Uẩn lo lắng đến nỗi hai tay đan chéo vào nhau: “Sao lại xảy ra loại chuyện như vậy chứ? Cầu trời phù hộ, Quân Như đừng xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.”
Giang Nghĩa híp híp mắt: "Tôi cũng đi giúp đây."
Lời nói còn chưa dứt, anh đã xoay người rời đi.
Trở lại xe, Giang Nghĩa lập tức gọi cho Lâm Chí Cường: "Chí Cường, điều tra tất cả các camera ở vùng gần y quán Nhân Trị, bảo bộ giao thông mở hệ thống Thiên Nhãn để phối hợp điều tra, trong thời gian ngắn nhất tìm ra tung tích của Dương Quân Như, nhanh lên.”
Tranh thủ từng phút từng giây.
Giang Nghĩa cũng biết vào những lúc như thế này, thời gian quan trọng như thế nào, đừng nói là một phút, những lúc thế này, 10 giây, 5 giây đều sẽ có thể thay đổi cuộc đời của Dương Quân Như.
...
Đúng lúc này, chiếc xe van màu trắng đang chạy trên con đường hẹp quanh co.
Sau một hồi lắc lư nghiêng ngả, chiếc xe dừng lại trước một nhà kho, bên trong là nơi ẩn náu tạm thời của nhóm người bọn họ.
Những băng nhóm tội phạm giống như bọn họ, mỗi lần gây án xong sẽ lại đổi một địa điểm ẩn náu, thỏ khôn ba lỗ, vô cùng khó bắt.
Sau khi dừng xe, mấy người đàn ông lần lượt xuống xe, sau đó khiêng Dương Quân Như từ trên xe xuống.
Trong suốt quá trình, Dương Quân Như biết mình phải đối mặt với tình hình gì, liều mình vùng vẫy, nhưng một cô gái yếu đuối làm sao có thể là đối thủ của năm người đàn ông vạm vỡ?
Càng chống cự lại càng khiến bọn côn đồ này cảm thấy 'vui vẻ'.
Lão Tây trực tiếp lấy khăn ra khỏi miệng Dương Quân Như, cười nham hiểm, nói: "Em gái, đến nơi rồi, cùng bọn anh vào tận hưởng sự hoan lạc của cá và nước nhé, hahaha.”