Hóa ra lúc nãy Giang Nghĩa rời đi, không phải là bỏ qua cho mấy người bọn họ, mà là không muốn để Dương Quân Như nhìn thấy cảnh đẫm máu, “cực hình” thực sự đã được giao cho những tên thuộc hạ này của Long đầu trọc.
Tách.
Long đầu trọc búng tay một cái.
Liền nhìn thấy những tên thuộc hạ khác kéo sáu con sói hung dữ bước vào, con nào con nấy đều trợn mắt nhe nanh, chảy cả nước dãi.
"Những cộng sự của tôi đói rồi.”
"Lão Tây, thực xin lỗi."
Lão Tây sợ tới mức nước mắt rơi xuống, bình thường anh ta ra vẻ ta đây, chẳng qua là bởi vì anh ta có thể bắt nạt người khác một cách không kiêng nể gì, chứ không phải là dũng mãnh thực sự.
Khi nguy hiểm thực sự xảy đến với anh ta, anh ta căn bản không thể chịu đựng nổi.
Loại người này chính là một con hổ giấy điển hình.
"Long đầu trọc, chúng ta dù sao cũng quen biết nhau, anh tha cho tôi được không?”
"Tôi hứa sau này sẽ không dám làm gì Dương Quân Như nữa."
"Không, sau này tôi sẽ không bao giờ chạm vào phụ nữ nữa, tôi cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi, được không?”
Long đầu trọc châm một điếu thuốc.
"Tha cho anh? Muộn rồi. Trên thế giới có nhiều phụ nữ như vậy, anh lại cứ đụng phải bãi mìn, thần tiên cũng không cứu nổi.”
"Kiếp sau lúc đầu thai chuyển thế, nhớ chùi cho sáng mắt một chút.”
Nói xong, Long đầu trọc hút thuốc một cách phóng khoáng rồi xoay người rời khỏi nhà kho, sau đó, mấy tên thuộc hạ cũng đồng thời thả dây quấn quanh cổ con sói ra.
Sáu con sói này đều đã bị bỏ đói mấy ngày, con nào con nấy đều muốn ăn thịt một cách điên cuồng.
Hơn nữa, trên người đám người Lão Tây đều bị giội máu tươi, khiến những con sói vô cùng phấn khích, trong mắt con sói, bọn họ chính là một bữa tiệc thịnh soạn.
"Long đầu trọc, con mẹ nhà mày, tổ tông mười tám đời nhà mày.”
Lão Tây gầm lên một tiếng cuối cùng.
Anh ta muốn chạy, nhưng chân đã bị Giang Nghĩa đánh gãy, vừa chuyển động đã cảm thấy đau thấu xương cốt, căn bản không chạy được.
Chưa đi được hai bước liền rầm một cái và nằm bò dưới đất.
Lão Tây bò về phía cửa.
Tuy nhiên, thứ chờ đợi anh ta là những con sói vô cùng hung dữ và háu đói.
Phù!
Một con sói lao thẳng đến, há miệng cắn vào cánh tay của Lão Tây, dùng lực xé ra, một mảng thịt lớn trên cánh tay đã bị xé.
"A....!"
Tiếng hét đau đớn thấu tim gan phát ra từ trong nhà kho.
Sáu con sói, điên cuồng cắn xé đám người Lão Tây, từng tiếng hét thảm không ngừng truyền ra, trôi dạt trên vùng đất hoang vắng vẻ.
Đời này Lão Tây không biết đã hủy hoại biết bao nhiêu đóa hoa tươi, anh ta nào ngờ rằng, có một ngày mình lại vì một người phụ nữ mà mất mạng.
Không chỉ anh ta chết, mà mấy em trai của anh ta cũng bỏ mạng theo.
Ác có ác báo.
Khi bạn luôn chơi đùa tàn nhẫn với người khác, hãy chuẩn bị tinh thần rằng một ngày nào đó sẽ bị người khác chơi đùa.
Một cái chết bi thảm là kết cục duy nhất của anh ta.
...
Lúc này, trên đường phố, La Phong như phát điên mà hỏi từng người qua đường, hỏi xem bọn họ có nhìn thấy vợ mình không.
Anh ta đau đớn và khóc.
Anh ta không dám tưởng tượng đến việc mất đi Dương Quân Như sẽ là tình huống như thế nào, nếu không có Dương Quân Như thì anh ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Không ai biết tung tích của Dương Quân Như.
Tất cả mọi người đều cho rằng La Phong thực sự điên rồi, nhao nhao né tránh anh ta.
La Phong quỳ trên mặt đất, dùng hai tay đấm vào mặt đất.
"Quân Như, Quân Như!"
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa chạm đến nỗi đau trong lòng.
Nước mắt không ngừng trào ra từ trong hốc mắt, La Phong thậm chí còn có ý định tự tử.
Lâu như vậy rồi mà vẫn không có chút manh mối nào, hung thủ có đủ thời gian để gây án rồi, vì vậy cho dù là tìm thấy Dương Quân Như, e rằng, e rằng...
Anh ta không dám nghĩ.
Lúc này, một loạt âm thanh ầm vang truyền vào tai.
Đó là âm thanh của xe máy.
La Phong không quan tâm lắm, anh ta chỉ biết đau đớn quỳ rạp xuống đất, hai tay đấm mạnh vào đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tiếng xe máy dừng lại.
Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến.
"Anh Phong!"
Giống như làn gió ấm thổi hoa xuân, khiến ngôi nhà mới đóng băng của La Phong lập tức tan chảy.
"Quân Như?"
Anh ta ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là người mà anh ta nhớ.
Không phải mơ.
"Quân Như!"
La Phong bò dậy ôm chặt lấy Dương Quân Như đang chạy nhanh tới, cuối cùng hai con người tội nghiệp cũng được đoàn tụ.
Cái ôm này kéo dài 10 phút, không ai muốn buông tay ra.
Một lúc lâu sau, hai người mới lau khô nước mắt rồi tách ra.
"Quân Như, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì? Anh lo lắng cho em chết mất.”
Dương Quân Như quay người lại và chỉ vào Giang Nghĩa ở bên đường: "Em bị một nhóm người xấu bắt đi, may mà thần y Giang đã kịp thời xuất hiện, mới cứu sống em. Nếu không, cả đời này e rằng em đã...”
Đang nói, cô ấy lại muốn khóc.
La Phong an ủi Dương Quân Như vài câu, sau đó đi thẳng đến trước mặt Giang Nghĩa và quỳ thụp xuống.
"Thần y Giang, anh không chỉ cứu tôi mà còn cứu cả Quân Như, anh chính là cha mẹ đã sinh ra chúng tôi một lần nữa.”
"Đời này, mạng sống của La Phong tôi là của anh.”
"Anh muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó, cho dù anh muốn tôi chết, chỉ cần một câu, tôi tuyệt đối sẽ không tham sống.”
Giang Nghĩa cười hì hì.
Anh vươn tay đặt lên vai Lạc Phong: "Tôi chỉ muốn cậu giúp tôi làm một việc.”