Đinh Thu Huyền mừng rỡ gom hết tiền, còn Đinh Phong Thành thì khóc không ra nước mắt, vừa mất ba mươi tỷ rồi.
Càng muốn thắng, thì càng thua.
Báo thật!
"Tiếp đi!"
Một lần nữa, xóc bài lại.
Điều đáng sợ là lần nào Giang Nghĩa cũng có thể dự đoán chính xác ván bài, dưới sự chỉ huy của anh, Đinh Thu Huyền chỉ cần chịu trách nhiệm bỏ bài và theo bài, ngoài ra cô không cần phải lo lắng điều gì khác.
Chỉ cần cô bỏ bài, ván này nhất định sẽ có người lớn hơn cô, chỉ cần cô kiên trì theo bài đến cùng, thì chắc chắn sẽ thắng.
Ban đầu, mọi người còn không tin có ma quỷ, nhưng dần dần, bọn họ đã quen với thao tác này.
Những người khác đều cố ý hoặc sơ ý tránh né Đinh Thu Huyền, chỉ có Đinh Phong Thành thua đến nóng ruột, bất kể bài thế nào cũng theo.
45 tỷ, 60 tỷ, 75 tỷ, 90 tỷ.
90 tỷ tiền chip đều đã thua sạch.
"Thưa ngài, ngài đã hết chip rồi, mời rời khỏi bàn ngay lập tức." Tuy người chia bài mang theo nụ cười trên mặt, nhưng lời nói trong miệng lại chói tai cực kỳ.
Rời đi?
"Mẹ kiếp, đang coi thường ai vậy?" Đinh Phong Thành lấy ra thêm hai tấm thẻ: "Đổi hết tiền trong này!
"OK"
Đinh Phong Thành thua quá mà không màng gì nữa, lấy hết số tiền tiết kiệm được trong nhiều năm nay ra.
Đinh Hoàng Liễu vốn nên ngăn hành vi liều lĩnh của anh ta lại, nhưng lại nấp sau lưng cười khẩy, căn bản không định ngăn lại.
Còn Đinh Thu Huyền lại tốt bụng khuyên ngăn: "Anh hai, chúng ta tới đây vui là chính, không phải để bài bạc gì, anh không cần đổi nữa, chúng ta dừng ở đây đi?"
"Dừng ở đây đi?" Đinh Phong Thành không phân biệt tốt xấu: "Mẹ nó mày thắng tiền rồi là muốn chạy đúng không? Bố mày không cho mày chạy! Nào, tiếp tục, có bản lãnh thì ăn hết tiền bố mày đi!"
Anh ta đã máu lên não rồi, căn bản không nghe bất kỳ lời khuyên nào cả.
Càng huống hồ, anh ta vốn đã thù địch với Đinh Thu Huyền, càng không thể nghe lời khuyên của Đinh Thu Huyền được.
Lòng tốt bị coi thành ý xấu rồi.
Rất nhanh, một đống chip được xếp trước mặt Đinh Phong Thành, có hơn 300 tỷ.
"Mấy người cũng đừng hòng chạy, tiếp tục đánh với tôi."
Mấy người còn lại nhìn nhau mỉm cười, chạy? Nghĩ sao mà chạy vậy.
Hiếm khi gặp một kẻ có tiền bị máu lên não, ai mà không muốn nhân cơ hội hốt thêm chứ? Điều duy nhất bọn họ phải làm là né Đinh Thu Huyền, thắng một mình Đinh Phong Thành là được rồi.
Cứ như vậy, một cảnh tượng vô cùng xấu hổ đã xảy ra, một bàn có tổng cộng tám người thì bảy người còn lại thắng tiền, Đinh Phong Thành là người duy nhất thua tiền.
Càng thua, mắt anh ta càng đỏ, càng bức bối, càng thua càng muốn gỡ lại tiền.
Nhưng người chơi bài qua đều biết.
Càng muốn thắng thì sẽ càng thua, có khi phải chấp nhận số phận, đã thua thì chính là đã thua, chấp nhận, kịp thời dừng lại mới là quan trọng nhất.
Thật tiếc khi Đinh Phong Thành là một người cực kỳ dễ nổi nóng, căn bản không quan tâm nhiều như vậy.
Ngoài ra, Đinh Hoàng Liễu còn đang thêm dầu vào lửa, càng không dừng được.
Chẳng mấy chốc, trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, 300 tỷ vừa đổi đã mất sạch, bảy người còn lại kiếm bộn tiền.
Đinh Phong Thành không có tiền để theo nữa.
Anh ta tuyệt vọng nhìn những con chip trên bàn, tất cả đều là số tiền đã mất của anh ta.
Cuối cùng, Đinh Phong Thành nhìn Giang Nghĩa chằm chằm: "Không đúng, không đúng, tại sao cậu có thể dự đoán chính xác sự lớn nhỏ của các quân bài trong mỗi ván chứ? Mẹ nó cậu giở mánh à?"
Không chỉ Đinh Phong Thành, những người khác đều có ý kiến này.
Vì vậy, mọi người đều rất cẩn thận với Giang Nghĩa, cứ nhìn chằm chằm vào anh, nhưng vấn đề là không ai có thể nhìn thấy Giang Nghĩa đã giở mánh gì cả.