Chiến Thần Tu La

Chương 707: Huyết tước



Cho dù lấy ít chọi nhiều, nhưng Long đầu trọc căn bản vẫn không hề sợ hãi chút nào.

Vung tay lên, nhóm đầu trọc đồng thời chuẩn bị.

“Lên.”

Lúc hai đám người sắp đánh nhau, đột nhiên lại có một đám người lái xe gắn máy có mặt ở hiện trường, mỗi người đều mặc áo khoác jeans cao bồi, lỗ tai xỏ khuyên, trông rất punk.

“Chà chà chà, anh Long, anh Côn, sao lại muốn đánh nhau vậy?”



Lúc này, người đến đây cũng là băng nhóm nhỏ ở gần đó.

Người đứng đầu được gọi là Huyết Tước.

Long đầu trọc nhíu chặt lông mày, kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, nhìn phong thái này chắc chắn là Huyết Tước cũng đến đây để cướp người.

Sự thật đúng là như thế.

Hai tay Huyết Tước đút vào trong túi quần, bước tới: “Tất cả mọi người đều là anh em với nhau, cần gì phải như vậy. Anh Long, tôi đã nghe nói rồi, thả cho người ta một con đường sống đi, cần gì phải ép người ta vào chỗ chết chứ, làm vậy cũng không đúng nhỉ?”

Hai tên Côn Tử Đầu và Huyết Tước tuyệt đối không phải là người lương thiện.

Bọn họ đều dẫn theo người đến đây, nếu như liều mạng thì chắc chắn Long đầu trọc sẽ không còn phần thắng.

Chẳng lẽ thật sự phải thả Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn ra à?

Long đầu trọc siết chặt nắm đấm, giận dữ hét lên: “Tôi nhất định phải đưa hai người đó trở về, các người đừng có gây chuyện nữa, không ai có thể cứu được hai người bọn họ, nếu như chuyện này làm lớn lên, thậm chí ngay cả các người cũng sẽ bị xử lý theo.”

“Xử lý tôi hả?” Huyết Tước cười đểu: “Anh Long, anh cứ yên tâm đi, Huyết Tước tôi không bị xử lý dễ dàng như thế đâu, hôm nay cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi cũng muốn cứu Chu Duẫn Cường. Anh Long, buông tay đi.”

Nhìn từ thái độ là biết chắc chắn không có đường lui.

Lúc giằng co, lại có nhiều nhóm người liên tục đến đây, cả thảy có tổng cộng mười mấy nhóm, cộng lại phải có khoảng hai đến ba trăm người.

Chiến trận với quy mô lớn như thế, cho dù Long đầu trọc có muốn mang người đi thì cũng là chuyện không thể nào.

“Đáng ghét.”

Đầu Long đầu trọc túa mồ hôi lạnh, nếu như ngày hôm nay không thể đưa người đi, không biết sau khi trở về Giang Nghĩa sẽ trừng phạt anh ta như thế nào.

Chu Duẫn Cường cười lên ha hả: “Có tiền thì có thể sai khiến cả quỷ cả thần, Long đầu trọc, cậu từ bỏ đi, ngày hôm nay tôi sẽ không bị mang đi đâu. Một nhóm các cậu có thể đánh lại ba trăm người không, một người đánh với ba mươi người à, ha ha ha.”

Ông ta cười trong cuồng vọng, với tình hình này, chắc chắn là ngày hôm nay ông ta sẽ không thể chết.

Còn chưa đợi ông ta vui vẻ bao lâu, sự việc lại xảy ra thay đổi.

Rầm rầm rầm.

Mặt đất đột nhiên lại lay chuyển, dường như là có động đất xảy ra.

“Có chuyện gì vậy?”

“Động đất hả?”

“Nơi chúng ta ở là đồng bằng, động đất cái quỷ gì chứ.”

Hơn ba trăm người có mặt ở hiện trường đều nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy ở phía xa xa đen kịt một mảng, lúc đầu còn nhìn thấy không rõ, nhưng đợi khi đến gần thì mới phát hiện hóa ra là một nhóm người đến đây.

Những người này đều mặc quần áo màu đen một lượt, ngay vị trí trái tim của bọn họ còn được cài một bông hoa tươi.

Nhìn bộ dạng giống như là đến tham gia tang lễ.

Đáng sợ nhất là trên mặt của đám người này còn có vết tích như đã từng trải qua chiến tranh khốc liệt, trên người có khí chất mà chỉ có những người lính mới có, kiên nghị mà lại khát máu.

So sánh với đám người này, bọn người Huyết Tước và Côn Tử Đầu căn bản không đáng để nhắc tới.

Giống như là voi với kiến hôi.

Những tên côn đồ vĩnh viễn không thể so sánh, không thể chịu nổi một kích khi đối diện với những người lính đã từng chinh chiến trên sa trường.