Một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay kẹp điếu thuốc lá, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ.
Anh ta chính là Weiss, người đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để nuốt chửng xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Từ sau khi mua lại nó, anh ta đã chỉnh hợp tất cả các tài nguyên, thầm lặng phát triển, sáng lập ra nhãn hiệu “trang sức Thiệu Anh”, đồng thời mở một lượt mười hai chi nhánh ở khắp Giang Nam.
Anh ta quyết tâm muốn phát triển nhãn hiệu càng ngày càng lớn hơn.
Weiss phun ra một hơi thuốc, tự lẩm bẩm: “Đến Giang Nam đã một khoảng thời gian rồi, im hơi lặng tiếng lâu như thế, đã đến lúc so chiêu với Giang Nghĩa - chiến thần Tu La.”
Hoàn toàn khác biệt so với bất cứ một đối thủ nào trong quá khứ.
Weiss biết rất rõ là mình muốn làm gì.
Anh ta cũng không thể vừa mới đến Giang Nam là liền đối đầu với Giang Nghĩa, dù sao cũng là người mới, muốn so sánh với tên “lão làng” đã sống lâu ở Giang Nam như là Giang Nghĩa, anh ta vẫn kém hơn.
Nhưng mà có đoạn thời gian rèn luyện bản thân, trên cơ bản hệ thống trang sức Thiệu Anh đã được tạo dựng hoàn tất.
Vào lúc này lựa chọn để “tuyên chiến” với Giang Nghĩa là hợp lý nhất.
Weiss hút thuốc, trong đầu vẫn còn đang hồi tưởng đến khoảng thời gian ở Milan, cơ hội tốt của mình đã bị Giang Nghĩa phá hỏng.
Đó là thất bại lớn nhất trong cuộc đời của anh ta.
Làm cho anh ta không thể nào ngóc đầu lên nổi ở trước mặt lão gia Rết.
Là đàn ông, ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, Giang Nghĩa cho anh ta một dao, anh ta nhất định phải đâm trở về.
Đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc bị người gõ vang.
“Vào đi.”
Cửa cọt kẹt một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, một người đàn ông mang theo kính mắt phong nhã bước vào.
Anh ta là Đan Long Hưng trợ thủ của Weiss.
Lúc này, Đan Long Hưng tay cầm laptop, bước chân vội vàng đi đến trước mặt Weiss.
“Chủ tịch, anh cho tôi quan sát Giang Nghĩa thật cẩn thận, ngày hôm nay có chuyện xảy ra rồi.”
“Nói.”
“Trình Hải, ông quản gia của Giang Nghĩa đã bị Chu Duẫn Cường hại chết, ngày hôm nay Giang Nghĩa sẽ ra tay với Chu Duẫn Cường, Chu Duẫn Cường vì tự cứu mình mà tuyên bố thông cáo, nếu như ai có thể cứu ông ta, ông ta sẽ dùng tất cả tài sản của mình để làm vật trao đổi.”
Weiss híp mắt, tin tức này thật sự rất thú vị.
Đan Long Hưng hỏi: “Chủ tịch, không phải là gần đây anh vẫn luôn tìm cơ hội để so chiêu với Giang Nghĩa à? Không bằng nhân cơ hội này kiểm tra thực lực của Giang Nghĩa thử đi.”
Weiss hít một hơi thuốc lá, từ tốn nói: “Đúng, là một cơ hội tốt.”
“Vâng, vậy tôi lập tức đi làm ngay.”
“Này, đừng gấp gáp như thế, trước tiên cho Giang Nghĩa giải quyết Chu Duẫn Cường, sau đó chúng ta lại ra tay.”
“Sao chứ?”
“Tôi cũng không muốn phải hòa làm một với cái tên như Chu Duẫn Cường, lần này tôi cũng chỉ muốn chơi ác với Giang Nghĩa một phen, cho hắn ta biết sự tồn tại của tôi, cho dù tuyên chiến thì cũng phải làm thật.”
Đan Long Hưng có hơi khó hiểu: “Vậy thì chủ tịch, chuyện cụ thể tôi nên làm là gì đây?”
Suy nghĩ một lúc, Weiss vẫy tay với anh ta: “Đến đây, để tôi nói cho cậu biết trình tự chi tiết.”
Đan Long Hưng đưa lỗ tai đến gần, sau khi nghe Weiss nói xong, anh ta không khỏi nói: “Chủ tịch à, làm như vậy căn bản không ảnh hưởng tới Giang Nghĩa đâu.”
Weiss bật cười.
“Tôi cũng đâu có nói là muốn để Giang Nghĩa thương gân động cốt đâu chứ, chính là cho hắn ta biết sự tồn tại của tôi mà thôi.”
“Được rồi.”
Đan Long Hưng đóng laptop lại, quay người rời đi.
Weiss tiếp tục hút thuốc, nhìn khoảng trời xanh ngắt ở bên ngoài cửa sổ, tự nhủ: “Trang sức Thiệu Anh đã được trải rộng hoàn toàn, nền móng ổn định. Giang Nghĩa, hãy chờ sự phản công toàn diện của tôi đi.”