Giang Nghĩa đẩy cửa xe ra đi ra ngoài, bước hai ba bước liền đi tới trước mặt những người kia.
Anh lạnh mặt nói: “Nếu như là vì tiền, tôi khuyên các người có thể đi, ngày hôm nay không phải là thời điểm để các người gây sự đòi tiền.”
Lời còn chưa nói xong, sự việc càng ngày càng tồi tệ hơn.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Giang Nghĩa, tinh thần liền trở nên phấn chấn, khóc còn lớn tiếng hơn, khóc om sòm nằm dưới đất lăn lộn, kêu gào đòi lại công bằng.
Nhìn sự điều khiển này, bọn họ không giống như là đến đây để lừa tiền, càng giống như là được người khác thuê mướn, đặc biệt đến đây để kiếm chuyện với Giang Nghĩa.
Ai lại gây ra chuyện nhàm chán như vậy chứ.
Lúc này, Lâm Chí Cường đi đến, nhẹ giọng nói: “Lão đại, cho em mười phút, em sẽ cho người điều tra ra ngọn ngành!”
“Được, nhanh đi.”
Giang Nghĩa bước qua một bên, âm thầm tính toán trong lòng.
Rất rõ ràng là mấy người này không tạo thành ảnh hưởng lớn cho anh, nhưng mà đúng là khiến anh phải cảm thấy ghê tởm.
Chắc chắn là người ở phía sau cũng muốn muốn gây sự với Giang Nghĩa.
Hoặc là thừa dịp thời điểm đặc biệt, muốn gửi “thư kêu chiến” cho Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa có không ít kẻ thù, gặp phải chuyện như thế này cũng không có gì kỳ quái, vấn đề là rốt cuộc là đối thủ nào lại không muốn sống, thế mà lại lựa chọn ra tay vào thời điểm mấu chốt như thế này để.
“Tra ra rồi.”
Lâm Chí Cường vội vàng nói tiếp: “Những người này đều là người có tiền án tiền sự, đã từng làm những chuyện phạm pháp như là chặn xe tống tiền.”
“Hơn nữa, một số trong đám bọn họ không có liên quan gì với Chu Duẫn Cường, không phải là người thân của ông ta.”
Rõ ràng đây là một vụ tống tiền có chủ đích và phức tạp.
Giang Nghĩa gật đầu, nhìn đám người này.
“Bây giờ các người còn có gì để nói nữa không?”
Lần này, nhóm người có mặt khóc tang đều sững sờ, bọn họ nào có biết được danh tính của mình lại bị phơi bày nhanh chóng như vậy chứ?
Cho dù là trước kia có bị lộ, nhưng mà cũng chưa từng rơi vào tình huống đối phương chỉ cần dùng mười phút là đã có thể điều tra ra mình. Chap 𝘮ới l𝗎ô𝔫 có 𝐭ại ﹍ 𝘛𝗿𝑈𝘮𝘛𝗿𝗎 yệ𝔫.ⅤN ﹍
Thật là đáng sợ, rốt cuộc là những người trước mắt có năng lực như thế nào?
Thông tin tình báo cũng nhanh quá rồi.
Bọn họ nhanh chóng lau sạch nước mắt, trong lòng hoảng sợ: “Không, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi không muốn làm như vậy.”
“Là có người cho chúng tôi mỗi người một trăm năm mươi triệu, yêu cầu chúng tôi đến đây.”
“Chúng tôi với anh không oán không thù, không phải là cố ý.”
Giang Nghĩa hỏi: “Ai kêu các người đến đây?”
“Là Đan Long Hưng trang sức Thiệu Anh.”
Trang sức Thiệu Anh?
Đan Long Hưng?
Giang Nghĩa nghi ngờ, hình như anh và trang sức Thiệu Anh chưa từng có hiềm khích gì với nhau, còn về Đan Long Hưng, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói.
Rốt cuộc là tại sao đối phương lại gây chuyện với mình.
So với việc nói gây chuyện, không bằng nói là tuyên chiến.
Giang Nghĩa thật sự nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc là mình đã đắc tội với đối phương từ khi nào?
“Đưa đi hết đi, nhốt lại rồi chậm rãi điều tra.”
Đám người đều choáng váng.
“Đừng mà, chúng tôi lập tức đi ngay!”
“Chúng tôi không cần tiền, sẽ đi ngay đây.”
Lâm Chí Cường cười nói: “Đi ngay à, không còn kịp nữa đâu, đưa đi cho tôi.”
Ngay sau đó, có một đám người đi tới còng mấy người chặn xe gây chuyện lại rồi mang đi.
Giang Nghĩa lại trở về xe một lần nữa, nhóm người tiếp tục xuất phát.
Ở trên xe.
Giang Nghĩa nhắm mắt không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là giữa anh và trang sức Thiệu Anh có mâu thuẫn với nhau không, càng nghĩ lại càng cảm thấy không có manh mối gì.
Anh cũng biết tới trang sức Thiệu Anh là xí nghiệp lớn vừa mới phát triển ở Giang Nam trong khoảng thời gian gần đây.
Ban đầu còn là tổng phụ trách, Giang Nghĩa đã có ý định nâng đỡ xí nghiệp này thật tốt, có lẽ sẽ trở thành một sự giúp đỡ lớn cho Giang Nam trong tương lai, ai biết là đối phương lại đến cửa tuyên chiến nhanh như thế.
Rốt cuộc là tại sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Nghĩa chỉ có thể suy nghĩ ra một điểm: xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Trang sức Thiệu Anh được phát triển hoa lệ sau khi xí nghiệp Thiên Đỉnh được thu mua, chẳng lẽ là do xí nghiệp Thiên Đỉnh quậy phá?
Cũng có khả năng này.
Nhưng mà khả năng cũng không lớn lắm.
“Thôi bỏ đi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, tôi cũng muốn xem xem trang sức Thiệu Anh này có thể gây ra họa gì.”
Giang Nghĩa dựa lưng vào ghế ngồi, không muốn phải nghĩ nhiều nữa.
Lúc này, trong một nhà hàng ở bên đường, Weiss và Đan Long Hưng ngồi đối diện nhau, trên bàn là một bàn đồ ăn phong phú.
Đan Long Hưng tò mò hỏi: “Chủ tịch, sao lại phải nhắc nhở Giang Nghĩa chứ? Lúc đầu chúng ta ở trong tối, anh ta ở ngoài sáng, chúng ta đã nắm giữ ưu thế tuyệt đối, bây giờ không còn ưu thế nữa rồi.”
Weiss cười haha.
“Ở toàn bộ Giang Nam này đều trải rộng thế lực của Giang Nghĩa, cho nên những ưu thế mà cậu đã nghĩ ấy, chỉ là cậu cho rằng mà thôi.”
“Chờ đó mà xem đi, lần “đánh rắn động cỏ” này không biết sẽ thu hút bao nhiêu con rắn độc mà Giang Nghĩa đã bồi dưỡng, sau khi biết rõ thế lực của anh ta thì mới dễ dàng thực hiện kế hoạch tiếp theo của chúng ta.”
Đan Long Hưng lại hỏi: “Vậy bước kế tiếp, chủ tịch định làm như thế nào đây? Bắt đầu nghiêm túc chưa?”
Weiss từ tốn nói: “Không cần phải nóng nảy, trước tiên tôi phải gặp mặt Giang Nghĩa khi có cơ hội, mọi người làm quen với nhau trước, cũng nên để cho anh ta biết Giang Nam không phải là để cho Giang Nghĩa anh ta định đoạt.”