Sự xuất hiện của Đinh Hồng Diệu giống như một tảng đá to rơi xuống nước, tạo nên hàng nghìn bọt nước to lớn.
Những người có mặt trong phòng họp trợn mắt há hốc mồm.
Ngoại trừ một vài người thuộc phe Đinh Hoàng Liễu, còn lại không có ai có thể nghĩ đến sự xuất hiện của anh ta.
Người này thiếu chút nữa là đã cướp đi vị trí gia chủ từ trong tay Đinh Trung, bây giờ xuất hiện một lần nữa, bộ dạng này có vẻ là phải hoàn thành chuyện năm đó còn chưa hoàn thành.
Càng đáng sợ hơn chính là hiện tại Đinh Hồng Diệu không chỉ có nhiều mưu kế hơn, mà còn biết khiêm tốn, không còn khoe khoang như trước kia.
Đinh Hồng Diệu của hiện tại vẫn tồn tại nhược điểm ư?
Gần như là không có.
Đinh Hồng Diệu đi đến đám người, khẽ cười nói: “Ông nội, đã lâu không gặp nha.”
Đinh Trung trợn trắng mắt, ngàn tính vạn tính cũng không tính tới bước đường này.
“Sao, sao mày lại trở về?”
“Sao vậy ông nội, không chào đón cháu à?”
“Rõ ràng là mày còn phải ngồi tù thêm một năm, không thể nào ra sớm như vậy được.”
“Xem ra là ông nội không quan tâm đến chuyện của cháu cho lắm nhỉ.” Đinh Hồng Diệu nói: “Biểu hiện của cháu trong tù vẫn luôn rất tốt, cho nên bọn họ đã thả cháu ra sớm hơn thời hạn.”
Mỗi một câu nói của người đàn ông đứng trước mắt Đinh Trung đều tạo thành đả kích vô cùng lớn cho ông ta.
Đây là lần đầu tiên Giang Nghĩa nhìn thấy Đinh Trung hoảng sợ như thế, anh không khỏi tò mò: “Anh ta là ai vậy?”
Đinh Thu Huyền ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng giải thích, nói đơn giản chuyện của Đinh Hồng Diệu cho anh nghe. Sau khi Giang Nghĩa nghe xong, lại cười cười, bây giờ anh đã biết tại sao trước đó Đinh Hoàng Liễu lại có nhiều hành động khác thường như thế.
Hóa ra, Đinh Hoàng Liễu vẫn luôn cố gắng trợ giúp cho Đinh Hồng Diệu thượng vị.
Bọn họ đã âm thầm bí mật lâu như thế, xem ra lần này ông cụ không muốn thoái vị cũng không được rồi.
Im lặng hồi lâu.
Đinh Trung hừ lạnh một tiếng, chất vấn Đinh Hoàng Liễu: “Người mà cháu muốn đề cử cho vị trí gia chủ là nó à?”
Đinh Hoàng Liễu gật đầu.
“Anh trai Đinh Hồng Diệu của cháu là cháu trưởng tôn, trí tuệ hơn người, sức mạnh phi phàm, mạnh hơn gấp trăm nghìn lần cái tên phế vật Đinh Phong Thành kia.”
“Về tình về lý, hẳn là nên để anh Đinh Hồng Diệu kế nhiệm vị trí gia chủ.”
“Đinh Hoàng Liễu cháu là người đầu tiên giơ hai tay tán thành.”
Những lời này, có đúng mà cũng không đúng.
Dựa vào thân phận Đinh Hồng Diệu, muốn kế nhiệm, không có bất cứ vấn đề gì, dù sao cũng là cháu trai trưởng.
Dựa vào năng lực trong đám con cháu ở nhà họ Đinh, cũng không có bất cứ người nào có thể so sánh với Đinh Hồng Diệu.
Vấn đề là tâm người này bất chính, không nhận được sự chào đón của ông cụ.
Đám người nhìn nhau, đều không thể đưa ra quyết định chắc chắn.
Đinh Trung cười lạnh: “Được rồi Đinh Hoàng Liễu, bình thường biểu hiện của cháu đều rất ngoan ngoãn, giống như một con cừu nhỏ, không ngờ là phía sau lại có chiêu trò này.”
“Hay, hay lắm, quả nhiên là có anh trai nào thì liền có em gái đó, cá mè một lứa.”
“Nhưng mà cô cũng đừng quên nhà họ Đinh này không phải là cô nói thì tính, ai đến làm vị trí gia chủ, cũng không phải là cô tán thành thì có thể.”
Đinh Hoàng Liễu gật đầu.
“Ông nội nói đúng, ai làm gia chủ đều không có người nào có thể định đoạt, quan trọng nhất chính là phải dựa vào cổ quyền.”
Cô ta cười cười nói nói trông rất quỷ dị: “Cháu có 10% cổ quyền, ba mẹ cháu đều có 5% cổ quyền, cộng lại là 20%.”
“Lại thêm 10% cổ quyền của Thu Huyền thì là 30%.”
Đinh Trung lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn Đinh Thu Huyền: “Cô chuyển cổ quyền cho Hoàng Liễu?”
Đinh Thu Huyền có chút khó xử.
Cô đã nghĩ là Đinh Hoàng Liễu sẽ chiếm cổ quyền của cô, nhưng lại không ngờ rằng chiếm với phương thức này, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Giang Nghĩa trả lời giúp cô: “Đúng vậy, hiện tại Thu Huyền không còn cổ quyền dù là một chút, tất cả đều đã cho Đinh Hoàng Liễu hết rồi. Ông cụ, ông đã hài lòng chưa?”
Hài lòng cái quỷ?
Đinh Trung khóc không ra nước mắt, trước đó tính mưu tính kế nhiều lần, vẫn không có cách nào cướp cổ quyền từ trong tay Đinh Thu Huyền trở về.
Không ngờ lại bị Đinh Hoàng Liễu lừa gạt một cách nhẹ nhàng như thế.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Đinh Trung nghiến răng: “Vậy thì cũng chỉ mới có 30% cổ quyền, căn bản không thể có quyền thay đổi gia chủ.”
“Đừng nóng vội mà, còn nữa.”
Đinh Hoàng Liễu phất tay, lập tức có một người đàn ông bước tới, chính là ông chủ Ninh, Ninh Luân của xí nghiệp Hồng Vận.
Vừa nhìn thấy Ninh Luân, không cần nhiều lời, Đinh Trung liền nhận ra có chuyện gì xảy ra.
“Tôi... bị lừa rồi.”
Đinh Trung tức đến muốn hộc máu.
Trước đó ông ta còn ngây thơ cho rằng kế hoạch sai lầm, bị Ninh Luân chiếm 10% cổ quyền, bây giờ suy nghĩ lại, đó chính là cái bẫy mà Đinh Hoàng Liễu đã giăng ra cho ông ta.
Không đúng, nói đúng ra thì là do Đinh Hồng Diệu đã giăng bẫy.
Ninh Luân là người của Đinh Hồng Diệu.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh lặng.
Ninh Luân nhìn Đinh Trung, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Ông cụ à, ông còn có 10% cổ quyền nằm trong tay tôi, chắc ông cũng còn nhớ chứ?”
“Tôi ủng hộ Đinh Hồng Diệu lên làm gia chủ.”
Vậy thì cộng lại, cổ quyền của Đinh Hồng Diệu đã lên đến 40%.
Lòng Đinh Trung đang rỉ máu.
Chỉ cần cổ quyền hơn 50% thì sẽ chấp nhận Đinh Hồng Diệu làm gia chủ, cho dù Đinh Trung không đồng ý thì cũng không được, nhất định phải chấp hành thay đổi.
Hiện tại vẫn còn 10% cổ quyền.
Đinh Trung liếc mắt nhìn toàn trường, trong lòng âm thầm tính toán.
60% cổ quyền còn lại đều được giao cho người thân tín của mình, tuyệt đối sẽ không phản bội mình, sẽ không có chuyện gì xảy ra bất ngờ.
Ông ta thở phào một hơi.
“Hoàng Liễu, Hồng Diệu, được đó, thế mà lại tính toán kỹ càng như thế.”
“Nhưng mà các người vẫn còn thiếu một chiêu.”
“Hiện tại các người chỉ có 40% cổ quyền, còn chưa đủ để có thể lật đổ vị trí gia chủ này.”